nhân viên massa và anh khách quen thuộc

Chương 5: Quyền Lực Đổi Chiều và Lời Khẩn Cầu Âm Thầm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ly vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, đôi môi cô chỉ cách tai Khang một hơi thở. Cô cảm nhận được cơ thể Khang đang run nhẹ dưới áp lực. Không phải sợ hãi, mà là sự bùng nổ của khao khát bị dồn nén.

"Ranh giới nằm ở đâu, anh Khang?" Lời nói thách thức của cô dường như đã đánh trúng vào điểm yếu duy nhất của người đàn ông này: kiểm soát.

Khang đột ngột mở mắt. Ánh mắt anh rực cháy trong bóng tối, không còn sự điềm tĩnh thường thấy mà thay vào đó là dục vọng nguyên thủy. Anh đưa tay lên, không phải để đẩy cô ra, mà để nắm lấy gáy cô, kéo cô lại gần hơn, đến mức Ly có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt dưới lồng ngực anh.

"Cô biết rõ ranh giới đó nằm ở đâu, Thanh Trúc," Khang thì thầm, giọng anh khản đặc, trầm hơn bất cứ tiếng nhạc nào trong căn phòng này. "Và cô biết tôi đã đợi cô vượt qua nó... từ rất lâu rồi."

Anh buông tay, nhưng thay vì đứng dậy giành lại quyền kiểm soát, Khang lại thả lỏng hoàn toàn cơ thể trên giường, phó thác mọi thứ cho cô.

"Nếu đây là liệu pháp của cô," Khang nói, ánh mắt anh đầy vẻ mời gọi và đầu hàng. "Vậy thì, hãy tiếp tục. Tôi là bệnh nhân của cô. Hãy chữa trị cho tôi, bằng mọi cách cô muốn."

Sự đầu hàng tuyệt đối này lại càng kích thích Ly hơn. Cô không còn là cô nhân viên Ly chuyên nghiệp nữa; cô là một người phụ nữ đang nắm giữ quyền lực đối với một người đàn ông quyền lực.

Ly bắt đầu liệu trình của mình. Cô dùng đôi bàn tay đã được huấn luyện để trị liệu, nhưng giờ đây lại mang theo một chủ ý khác. Cô trượt người lên giường, quỳ bên cạnh Khang, bắt đầu massage ngực anh.

Mỗi ngón tay cô đều di chuyển chậm rãi, cố ý chậm rãi, từ đường xương ức đến cơ ngực rắn chắc. Cô dùng lực nhẹ, tập trung vào việc kích thích da thịt hơn là làm giãn cơ. Khi chạm đến những điểm nhạy cảm như đầu ngực, Ly cố ý dừng lại lâu hơn một chút, miết nhẹ và sau đó nhanh chóng chuyển sang vùng khác.

Khang rên lên một tiếng nặng nề, dồn dập. Ly cảm nhận được hơi thở của anh đang trở nên gấp gáp.

"Không... không cần nhanh như vậy, Thanh Trúc," Khang khó nhọc nói, bàn tay anh siết chặt ga trải giường. "Cô đang hành hạ tôi."

Ly nở một nụ cười ẩn ý, nụ cười mà Khang không thể thấy rõ trong bóng tối, nhưng anh chắc chắn đã cảm nhận được qua sự kiềm chế của cô.

"Kích thích là một phần của liệu pháp giải phóng, anh Khang. Liệu pháp cần phải đi từ chậm rãi, tinh tế... rồi mới đến mãnh liệt."

Cô trượt tay xuống, qua đường viền bụng dưới. Đây là khu vực nhạy cảm, nơi nhiệt độ cơ thể Khang dường như đang tăng lên đến mức báo động. Ly dùng lòng bàn tay xoa nhẹ, sau đó dùng đầu ngón tay lướt qua. Cái chạm của cô bây giờ đã hoàn toàn mất đi tính chuyên nghiệp, trở nên đầy dụ dỗ.

Khang không thể chịu đựng được nữa. Anh bật dậy, nhanh chóng như một con thú bị dồn ép. Anh dùng hai tay giữ chặt lấy eo Ly, kéo cô lên, xoay người để Ly nằm dưới thân anh.

Đột ngột, vai trò đã được đảo ngược. Ly cảm nhận được sức nặng cơ thể Khang, cùng với hơi thở nóng rực phả vào cổ cô.

"Liệu pháp của cô... đã kết thúc," Khang nói, giọng anh đã lấy lại sự mạnh mẽ, nhưng nhuốm màu đam mê.

Anh cúi xuống, không để Ly kịp phản ứng, và bắt đầu "trị liệu" bằng đôi môi của mình. Cái hôn của Khang không hề nhẹ nhàng, mà mãnh liệt, chiếm đoạt, như muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày anh phải kiềm chế cảm xúc khi cô chạm vào anh. Mùi tinh dầu trên da cô hòa quyện với vị nồng ấm từ hơi thở anh.

Đến lúc này, Ly biết mọi ranh giới đã hoàn toàn sụp đổ. Đôi bàn tay từng chuyên nghiệp của cô giờ đây không còn để massage nữa, chúng luồn qua mái tóc dày của Khang, đáp lại sự cuồng nhiệt của anh.

"Khang..." Ly khẽ gọi tên anh, lần đầu tiên không dùng từ "anh Khang" khách sáo.

Giữa hơi thở gấp gáp và cái chạm da thịt nóng bỏng, họ đã hoàn toàn quên đi họ là ai – một nhân viên massage và một khách quen. Trong căn phòng 1903 tối mờ, họ chỉ còn là hai cơ thể đang khao khát sự giải phóng cuồng nhiệt nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×