Sau những biến cố, cuộc sống của tôi dần đi vào quỹ đạo mới. Sáng sớm, khi ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, tôi thức dậy bên cạnh Hứa Khang và con trai, cảm giác bình yên không còn là điều xa xỉ. Tôi bắt đầu thấy mình có thể thở sâu và mỉm cười thật sự, một điều mà trước đây tưởng chừng như không thể.
Công việc kinh doanh mà tôi khởi đầu nhỏ nhẹ giờ đã bắt đầu có những tín hiệu tích cực. Tôi mở một cửa hàng bán đồ thủ công và trang trí nhà cửa – một lĩnh vực tôi luôn yêu thích nhưng chưa từng có cơ hội thử sức. Mỗi sản phẩm đều chứa đựng sự chăm chút tỉ mỉ, là niềm vui, niềm tự hào khi tôi có thể tự tay làm ra.
Hứa Khang là người luôn đứng sau hỗ trợ tôi từ những bước đầu tiên. Anh không chỉ là người yêu, mà còn là người bạn, người đồng hành trong công việc, thậm chí anh giúp tôi đối phó với các thủ tục giấy tờ và quảng bá cửa hàng.
Một ngày, khi cửa hàng đang tấp nập khách ra vào, tôi nhận được điện thoại từ một số lạ. Đầu dây bên kia, giọng nói của một người đàn ông lạnh lùng vang lên:
— “Cảnh Nhiên, cô nghĩ rằng mình đã thoát khỏi anh ta sao? Lý Mẫn chưa bao giờ bỏ cuộc.”
Tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc. Tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Từ sau khi ly hôn, những lời đe dọa, quấy rối vẫn thi thoảng xuất hiện, nhưng lần này, giọng nói lạnh lùng đó khiến tôi nhận ra đây không phải chuyện nhỏ.
Tôi gọi cho Hứa Khang ngay lập tức. Anh bình tĩnh:
— “Đừng lo, em. Anh đã sắp xếp người theo dõi và bảo vệ chúng ta rồi. Hắn không thể làm gì được.”
Tôi biết lời anh nói có phần an ủi, nhưng trong lòng vẫn có chút lo âu. Có lẽ, quá khứ sẽ không dễ dàng để tôi quên đi.
Tối đó, khi cả nhà quây quần bên nhau, con trai hỏi tôi:
— “Mẹ ơi, bố Khang có thật sự là bố của con không?”
Câu hỏi ngây thơ nhưng khiến tôi xúc động mạnh. Tôi nhìn con, rồi nhìn Hứa Khang, nhẹ nhàng trả lời:
— “Bố Khang không phải bố đẻ của con, nhưng là người luôn yêu thương, chăm sóc con như bố thật.”
Hứa Khang nắm lấy tay tôi, ánh mắt anh ấm áp và chân thành. Tôi cảm thấy như mình được che chở, an toàn hơn bao giờ hết.
Nhưng thử thách vẫn còn ở phía trước.
Một ngày, trong lúc đang đóng gói hàng hóa, tôi nhận được tin nhắn từ con gái của Lý Mẫn. Cô bé nhắn rằng bố cô ta đã bị gia đình cô ta xử lý nghiêm khắc sau khi tất cả sự thật về những chuyện tày trời bị phơi bày.
Tin tức đó như một luồng ánh sáng nhỏ xuyên qua đêm đen. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy sự công bằng đang đến gần.
Nhưng không lâu sau, một sự kiện bất ngờ xảy ra.
Lý Mẫn xuất hiện trước cửa hàng của tôi, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt đầy cay cú và uất hận.
Anh ta hét lên:
— “Cảnh Nhiên, cô nghĩ rằng tôi đã kết thúc sao? Tôi sẽ không để yên cho cô và hắn ta!”
Tôi đứng im, không một lời đáp trả. Lúc này, Hứa Khang kịp có mặt và bước lên trước tôi, cương quyết:
— “Anh đã phá hủy quá khứ của cô ấy, thì đừng bao giờ hy vọng phá hủy tương lai của chúng tôi.”
Lý Mẫn giận dữ bỏ đi, để lại một lời đe dọa nửa vời.
Tôi biết, con đường phía trước còn nhiều gian truân, nhưng giờ đây tôi đã không còn đơn độc.
Tôi đã tìm thấy sự yêu thương thật sự, và tôi sẽ không bao giờ để ai cướp mất điều đó.
Cuộc sống của tôi chính thức bước sang một trang mới: với hạnh phúc, sự mạnh mẽ, và niềm tin vào tương lai.