nhất quỷ nhì ma thứ 3 là nhỏ trà xanh

Chương 11: Nhất Quỷ Nhì Ma Thứ 3 Là Nhỏ Trà Xanh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lần đối mặt căng thẳng với Lý Mẫn trước cửa hàng, tôi cảm nhận rõ ràng rằng cuộc sống mình đã bước sang một giai đoạn mới — không còn là những ngày tháng bất lực, ngậm ngùi chịu đựng, mà là hành trình của sự kiên cường và chủ động.

Tôi bắt đầu nhìn nhận lại chính mình nhiều hơn. Những vết thương ngày xưa, tuy vẫn còn đó, nhưng không còn khiến tôi gục ngã nữa. Thay vào đó, chúng như những bài học quý giá, dạy tôi cách để yêu thương bản thân và bảo vệ những điều quan trọng.

Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, hít thở không khí trong lành từ ban công căn hộ nhỏ của mình. Con trai đã dậy và chuẩn bị đi học, còn Hứa Khang thì loay hoay trong bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

“Anh luôn biết cách khiến em cảm thấy yên tâm,” tôi cười, đặt tay lên vai anh.

Anh nhìn tôi, ánh mắt ấm áp:

— “Em cũng là nguồn sức mạnh của anh.”

Tôi cảm nhận được sự bình yên lan tỏa trong lòng, nhưng cũng không quên những thử thách mà cuộc đời vẫn luôn đặt ra. Đặc biệt, mối quan hệ với gia đình chồng cũ vẫn còn là một gánh nặng.

Mẹ chồng và chị chồng từng nhiều lần gọi điện, dằn vặt tôi vì “bất tài” không giữ được chồng, thậm chí còn cố tình gây khó dễ trong việc gặp con. Nhưng giờ đây, tôi đã đủ mạnh mẽ để không bị cuốn vào những trận cãi vã vô nghĩa.

Thay vào đó, tôi giữ khoảng cách rõ ràng, đặt ra những ranh giới để bảo vệ bản thân và con trai. Tôi không muốn mình bị cuốn vào vòng xoáy tiêu cực của họ nữa.

Cũng trong khoảng thời gian này, công việc kinh doanh của tôi bắt đầu có những thành quả nhất định. Cửa hàng thủ công mỹ nghệ thu hút nhiều khách hàng và nhận được sự yêu thích, không chỉ bởi chất lượng mà còn bởi câu chuyện đằng sau từng sản phẩm — câu chuyện về sự hồi sinh và niềm tin vào cuộc sống.

Một ngày, trong lúc tôi đang sắp xếp hàng hóa, Hứa Khang bước vào với một gương mặt nghiêm túc.

— “Anh có một tin quan trọng muốn nói với em,” anh nói.

Tôi nhìn anh chờ đợi.

— “Anh vừa nhận được thông tin rằng Lý Mẫn đang bị áp lực rất lớn từ gia đình cô gái kia, và có thể anh ta sẽ bị pháp luật trừng trị sớm thôi. Em có muốn mình nên chuẩn bị tinh thần để đối mặt nếu anh ta quay lại lần nữa không?”

Tôi thở dài, chấp nhận rằng quá khứ chưa thể hoàn toàn khép lại. Nhưng lần này, tôi không còn đơn độc, không còn sợ hãi.

“Anh và em sẽ cùng nhau vượt qua,” tôi nói, nắm chặt tay anh.

Cuộc sống tiếp tục trôi, và những ngày tháng bình yên tôi có được không phải nhờ may mắn, mà là do tôi đã quyết tâm, đã không đầu hàng.

Hứa Khang không chỉ là người yêu mà còn là người thầy, người bạn giúp tôi học cách đứng dậy, yêu bản thân và tin vào tương lai.

Một buổi tối, khi con trai đã ngủ, tôi và anh ngồi trên sofa, trò chuyện về những ước mơ còn dang dở của mình.

“Em muốn mở rộng cửa hàng, đưa sản phẩm ra nhiều nơi hơn,” tôi chia sẻ.

Anh mỉm cười:

— “Anh sẽ giúp em, chúng ta cùng làm điều đó.”

Tôi cảm nhận được sự chân thành và tin tưởng tuyệt đối từ anh.

Bên ngoài cửa sổ, những vì sao lấp lánh, như lời nhắn nhủ rằng dù đêm tối có dài đến đâu, ánh sáng cuối cùng cũng sẽ đến.

Tôi không còn là cô gái yếu đuối năm xưa, mà là người phụ nữ kiên cường, biết mình muốn gì và sẵn sàng chiến đấu cho hạnh phúc của mình.

Đó chính là sức mạnh bên trong mà tôi tìm thấy, sau những ngày tháng dài chông gai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.