✦ Trước giờ G – Những cơn lo lắng nhỏ xíu
Khương Nhã chưa từng nghĩ mình sẽ mở một tiệm bánh.
Mà càng không nghĩ tiệm đó sẽ mang tên: Tự Do.
Từ cái tên, cái bàn, cái kệ, đến từng nhánh hoa khô treo góc quán… đều do cô và Lục Tử Khê cùng nhau chọn lựa, cãi nhau, rồi lại cười vì cãi nhau.
Buổi sáng hôm đó, khi cô đang loay hoay sắp bánh trong tủ kính thì Tử Khê bước vào với áo sơ mi trắng, tay áo xắn gọn, tóc vuốt ngược, nụ cười… đủ sáng cả tiệm.
– “Bánh thơm, cô cũng thơm.” – anh chọc.
– “Anh làm phụ bếp, không phải nhà thơ. Bớt sến đi.”
– “Được. Thơ tôi sẽ để in lên hộp bánh.” – anh nháy mắt.
Cô cười, nhưng tay vẫn hơi run. Lần đầu mở quán, khách đặt trước khá đông, nhưng lo vẫn là lo.
Tử Khê kéo cô ra sau quầy, cầm tay cô lên môi hôn khẽ:
– “Bình tĩnh. Đây là tiệm bánh, không phải chiến trường.”
Cô không đáp.
Vì với cô, cuộc đời mới là chiến trường – và đây là lần đầu tiên, cô đi ra đó với tư cách là chính mình.
✦ Khách tới, bánh ra lò, mọi thứ dường như hoàn hảo
10 giờ sáng, tiệm bắt đầu đón khách.
Dòng người xếp hàng, tiếng lò bánh reo, tiếng trẻ con cười khúc khích khi nhận bánh hình mèo… tất cả khiến tiệm "Tự Do" như một góc yên bình giữa thành phố ồn ào.
Khương Nhã vừa thở phào thì nghe tiếng xe dừng gấp trước cửa tiệm.
Một chiếc Mercedes đen bóng loáng, mở cửa bước xuống là… mẹ của Lục Tử Khê.
Bà Lục – quý bà nổi tiếng nghiêm khắc, từng điều hành cả tập đoàn Lục Thị như điều khiển một ván cờ.
Và giờ, bà bước vào một tiệm bánh nhỏ, giữa mùi bơ sữa và bột mì, với vẻ mặt như sắp tuyên chiến.
✦ Mẹ chồng tương lai – màn ra mắt gay gắt
Bà Lục bước thẳng tới quầy, không cần chào hỏi:
– “Tôi nghe nói… con trai tôi từ bỏ cả cơ nghiệp chỉ vì tiệm bánh này.”
Khương Nhã đứng thẳng người:
– “Vì bánh, và vì tự do. Thứ mà anh ấy không có khi còn ở trong dinh thự nhà bà.”
– “Cô ăn nói thật thẳng.”
– “Tôi từng bị xem là ‘vô dụng’ suốt 20 năm. Nếu không thẳng, tôi sẽ lại bị bóp méo.”
Bà Lục khựng lại nửa giây. Ánh mắt bà đánh giá Nhã từ đầu đến chân – không kiểu cách, không đồ hiệu, không trang điểm. Nhưng… ánh mắt thì kiên định và tự tin hơn cả.
Tử Khê từ trong bếp bước ra:
– “Mẹ, con mời mẹ đến là để ăn bánh, không phải tra khảo.”
Bà Lục vẫn nhìn Nhã:
– “Nếu tôi bảo cô quay lưng rời khỏi nó, tôi sẽ chu cấp cho cô cả một thương hiệu bánh nổi tiếng, cô chọn gì?”
Không khí lặng như tờ.
Khương Nhã mỉm cười.
– “Tôi chọn cái lò nướng trong bếp và người đàn ông đang dính bột lên mặt vì vừa làm cháy mẻ bánh.”
Tử Khê cười khẽ, đưa tay lau vệt bột trên má.
– “Đấy là lý do con chọn cô ấy.”
Bà Lục không nói gì thêm. Chỉ rút trong túi ra… một phong bao lì xì đỏ.
– “Tiệm khai trương, tôi không tay trắng đến đây. Dù gì… nó cũng là con tôi, tôi không để nó ăn bánh sống qua ngày.”
Rồi bà quay lưng đi, để lại một câu:
– “Nhưng tôi vẫn chưa chấp nhận cô đâu.”
Khương Nhã nhìn theo. Không vui, cũng không buồn.
Cô biết – đó là một khởi đầu. Và trong cuộc đời này, được là chính mình đã là thắng lợi.
✦ Cuối chương – Lời ngỏ trong sổ khách hàng
Chiều muộn, khi khách đã thưa dần, một cô bé khoảng 10 tuổi bước tới, đặt một quyển sổ nhỏ lên quầy:
– “Chị ơi, em viết gì đó trong sổ góp ý được không?”
– “Được chứ. Ghi thật to vào.” – Khương Nhã cười.
Cô bé hí hoáy một lúc, rồi bỏ đi.
Khương Nhã mở ra xem. Dòng chữ ngây ngô nhưng khiến mắt cô cay xè:
"Em ước sau này lớn lên cũng có một tiệm bánh như chị.
Có thể tự sống, tự cười, và tự chọn người yêu mình."
Cô đóng sổ lại, nhìn ra cửa tiệm.
Nắng chiều đổ xuống hàng chữ lấp lánh: “TỰ DO – BAKERY”