nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 9: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Tin nhắn lúc nửa đêm

01:04 AM

Khương Nhã đang mơ màng ngủ thì điện thoại rung lên liên tục. Cô mở mắt, chớp vài cái rồi với tay.

Tin nhắn từ Lục Tử Khê:

【Tôi vừa chính thức thông báo từ chối kế thừa tập đoàn Lục Thị.】

【Sáng mai tôi cần cô giúp tìm mặt bằng mở tiệm bánh.】

【Tôi sẽ gọi nó là “Tiệm của Nhã”.】

Cô bật dậy như bị điện giật.

Cái gì?!

✦ Sáng hôm sau – "Cơn địa chấn" chính thức

7 giờ sáng.

Lục Tử Khê đến tiệm với chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ, quần jeans bạc màu, và ba lô trên lưng – trông không khác gì một sinh viên năm nhất.

– “Chào.” – anh cười – “Hôm nay, tôi là nhân viên chính thức.”

– “Chờ đã.” – cô giơ tay cản – “Anh… nói rõ lại xem nào. Từ chối kế thừa Lục Thị thật á?”

– “Ừ.”

– “Vì... bánh mì của tôi?”

– “Không. Vì tôi muốn tự nướng bánh mì, với cô.”

Cô nghẹn họng. Bầu không khí giữa họ lúc này như… bột mì rơi trúng nước ấm – chỉ cần khuấy nhẹ là nổi men.

✦ Gia đình họ Lục – cuộc họp khẩn cấp

Tại dinh thự nhà họ Lục, bà Lục – mẹ của Lục Tử Khê – đang “điên tiết gào lên như chuông chùa ngày rằm”:

– “Nó từ bỏ 15% cổ phần để đi bán bánh mì à? Nó điên rồi!”

– “Không, nó tỉnh lắm.” – ông Lục bình tĩnh – “Nó biết rõ mình muốn gì.”

– “Anh còn bình tĩnh được sao? Cái tiệm bánh rẻ rách đó hơn cả sự nghiệp ba đời nhà họ Lục sao?!”

– “Anh không chắc, nhưng nếu nó hạnh phúc hơn ở đó… thì đúng là hơn thật.”

Không ai ngờ, người đầu tiên “phản đối kịch liệt” hóa ra lại là người lặng lẽ đồng tình nhất.

✦ Một buổi chiều đi tìm mặt bằng

Khương Nhã dẫn Lục Tử Khê đi xem vài chỗ thuê quanh thành phố. Có chỗ mặt tiền đẹp nhưng tiền thuê đắt, có chỗ rộng nhưng cách xa trung tâm.

Lúc nghỉ chân ăn kem dừa ven đường, cô nhìn anh, nửa nghiêm túc nửa đùa:

– “Anh thật sự muốn bán bánh? Không tiếc quyền lực, tiền bạc, biệt thự, siêu xe à?”

Anh liếm thìa kem, trả lời tỉnh queo:

– “Siêu xe có chở được hạnh phúc không?”

– “Anh triết lý ghê ta.”

– “Tôi chỉ thấy, ở bên cô, tôi có lý do để dậy sớm.”

Cô im lặng. Một người đàn ông từng được hầu hạ đến tận răng, giờ sẵn sàng đứng quầy rửa ly, dọn bàn, chỉ vì một người con gái… đó không phải là yêu, thì còn là gì?

✦ Một cuộc gọi… từ chị dâu

Trên đường về, điện thoại của Khương Nhã đổ chuông. Là… chị dâu Trang Linh.

– “A lô?”

– “Khương Nhã… chị xin lỗi.”

– “Chị sao thế?”

– “Chị… đã hiểu ra rồi. Em không nợ ai trong cái nhà đó cả. Là chị sai khi từng nghĩ em ích kỷ. Nếu có thể quay lại… chị ước gì được làm em gái em.”

Cô đứng lặng, gió chiều thổi qua tóc. Có những lời xin lỗi không cần đáp lại, chỉ cần ghi nhớ.

✦ Cuối chương – một lời mời nghiêm túc

Tối hôm đó, sau khi đóng cửa tiệm, Lục Tử Khê dọn xong bàn ghế, bước đến đứng đối diện Khương Nhã.

Anh lấy từ túi áo một chiếc bản vẽ sơ đồ tiệm bánh, tay vẽ tay run:

– “Tôi chưa giỏi. Nhưng tôi muốn học. Tôi muốn tiệm này là của chúng ta.”

– “Tôi chưa đồng ý đâu.” – cô khoanh tay, nhướn mày.

– “Tôi biết. Nhưng ít nhất… tôi muốn được là người đứng bên cô. Không phải để che chở, mà là cùng nhau làm mọi thứ từ đầu.”

Cô nhìn bản vẽ, nét mực loang lổ, gạch xóa khắp nơi.

Rồi cô cười:

– “Vậy thì… anh chuẩn bị tinh thần rửa bát mỗi tối đi.”

Cái gật đầu của cô – không phải lời tỏ tình, nhưng là sự thừa nhận rõ ràng nhất cho một khởi đầu mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.