nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 12: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Khách không mời – hay là những người lạ từng quen?

Một sáng chủ nhật đẹp trời, Khương Nhã đang đứng sắp xếp kệ bánh thì Lục Tử Khê từ ngoài bước vào với vẻ mặt hơi gượng:

– “Em có… khách.”

– “Ai vậy?”

– “Gia đình.”

Cô khựng lại, bàn tay đang đặt bánh ngừng giữa không trung. Quay đầu ra cửa, đúng là… mẹ cô, anh trai và chị dâu – ba người mà cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại theo kiểu này.

Mẹ cô vẫn ăn mặc gọn gàng như mọi lần, chỉ có điều… mắt quầng thâm, môi mím chặt. Anh trai cô – Khương Thành – thì nhìn quanh tiệm như thể đang đánh giá giá trị bất động sản.

Chị dâu – Trang Linh – lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt không còn xoi mói như xưa, mà là… một chút ngượng ngùng.

– “Chào.” – Khương Nhã nói, bình tĩnh.

Mẹ cô thở dài, kéo ghế ngồi xuống.

– “Mẹ không vòng vo. Mẹ cần con giúp.”

Cô nhướng mày:

– “Giúp? Bằng cách nào?”

– “Đưa bố con về sống cùng con.”

Không khí lập tức đông cứng.

✦ “Vì con là con gái ngoan mà…”

– “Sao lại đưa bố về chỗ con? Con đâu còn là người trong nhà?” – Khương Nhã hỏi, giọng đều đều.

Anh trai cô chen vào:

– “Chị biết là sắp tới em không có thời gian chăm bố. Chị Linh với anh sắp đi Úc định cư. Mẹ thì cũng yếu rồi, không thể chăm bố cả ngày…”

– “Bố thì… không hợp viện dưỡng lão.” – mẹ cô nói thêm.

– “Cho nên… lại là con?” – cô cười, ánh mắt không còn mềm như xưa – “Người mà các người từng bảo là ‘gánh nợ’, là ‘ăn bám’, là không xứng chia tài sản ấy hả?”

Cả ba người đều im lặng.

Trang Linh lúng túng:

– “Nhã… chị biết trước đây có nhiều điều chưa phải. Nhưng em là con gái…”

– “Đừng. Đừng đem danh phận ra ràng buộc em.” – Khương Nhã đứng dậy – “Là con gái không có nghĩa là phải hy sinh, phải gồng gánh những trách nhiệm mà người khác vứt bỏ.”

– “Mẹ biết con hận.” – mẹ cô nói, giọng run nhẹ – “Nhưng dù sao… con cũng là máu mủ…”

– “Vậy lúc máu mủ này bị các người đẩy ra khỏi nhà, ai nhớ?”

Không gian tĩnh lặng.

Tất cả đều im – vì họ biết… cô nói đúng.

✦ Một đề nghị thẳng thắn

– “Nếu các người thật sự muốn đưa bố về sống cùng, được.” – Khương Nhã nói, gương mặt không hề run rẩy – “Nhưng phải có điều kiện.”

– “Điều kiện?” – anh cô nhíu mày.

– “Một bản cam kết từ chối quyền lợi tài sản. Kể từ nay, tôi sẽ không còn liên quan đến bất kỳ phần thừa kế nào từ gia đình. Và đổi lại – tôi cũng không gánh bất kỳ nghĩa vụ nào nữa.”

– “Con đang nói gì vậy?” – mẹ cô sửng sốt.

– “Mẹ từng dạy con: Ai hưởng thì người đó gánh. Anh con đã được chia nhà, chia tiền, lo cho tuổi già của mẹ. Vậy thì con xin phép sống đời mình, không làm… người dự bị nữa.”

Họ không ngờ cô có thể nói những lời ấy – dứt khoát, kiên định, và không một giọt nước mắt.

Cô không nổi giận.

Cô chỉ… không còn muốn cố nữa.

✦ Một người đứng về phía cô

Lục Tử Khê đứng từ đầu đến cuối, không chen vào, chỉ yên lặng rót nước cho khách.

Sau khi gia đình Khương Nhã rời đi trong sự nửa giận, nửa bối rối, anh mới nhẹ giọng hỏi:

– “Ổn chứ?”

Cô không nói, chỉ gật đầu. Nhưng môi thì mím chặt.

– “Nếu em thấy mệt, anh có thể giúp em nói chuyện với họ.”

– “Không cần đâu.” – cô đáp khẽ – “Em muốn tự mình khép lại chương cũ.”

Anh lặng lẽ đưa cô một chiếc khăn giấy.

– “Nếu mai mốt cần một người già nào đó sống cùng cho vui cửa vui nhà, thì… anh có thể giả làm ông ngoại.”

Cô bật cười.

– “Vậy chắc anh phải nhuộm tóc bạc.”

– “Không cần. Em chỉ cần… không cảm thấy cô đơn.”

Câu nói ấy như một liều thuốc xoa dịu trái tim đang âm ỉ đau.

✦ Cuối chương – Tự do không chỉ là buông bỏ, mà là buông đúng

Tối hôm đó, Khương Nhã mở cuốn sổ ghi chép của mình ra, viết thêm một câu dưới tiêu đề:

“Những điều tôi học được sau khi ngừng làm ‘người có giá trị’ cho người khác”

– Thứ họ muốn từ bạn không phải là bạn, mà là cái bạn có.

– Khi bạn thôi trao đi vô điều kiện, họ sẽ ghét bạn. Đó là lúc bạn biết mình đúng.

– Và, đôi khi… yêu bản thân không phải là ích kỷ, mà là cứu chính mình.

Cô đóng sổ lại.

Ngày mai, bánh vẫn sẽ nở, và cô vẫn sẽ tự tay nướng nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.