nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 13: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Một đơn hàng bất ngờ

Chiều thứ Sáu.

Khi Khương Nhã đang kiểm tra danh sách đặt bánh cho cuối tuần, thì cô nhận được một đơn online kèm ghi chú:

Tên cô dâu: Khương Nhã

Tên chú rể: Bí mật

Yêu cầu: Bánh cưới ba tầng, trang trí hoa tươi, phong cách cổ điển, giao tại tiệm bánh vào thứ Bảy – 3 giờ chiều.

Ghi chú thêm: Đừng lo, không có ai cưới chui sau lưng đâu. :)

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình.

Một lúc sau mới quay sang trợ lý:

– “Ai đặt bánh này?”

– “Không có thông tin cụ thể, chỉ để lại số điện thoại. Em tra thì nó đăng ký bằng sim rác.”

Khương Nhã nhíu mày.

Lúc này, Tử Khê bước từ bếp ra, giả vờ nhấm nháp một miếng bánh su kem.

– “Có gì lạ à?”

– “Có người đặt bánh cưới, cô dâu là em.”

– “Thế à?” – Anh cố giữ mặt tỉnh bơ, nhưng khóe môi co giật.

– “Anh biết gì không?”

– “Không… à không rõ lắm. Nhưng anh nghĩ có thể là một kiểu… tỏ tình sáng tạo?”

– “Tỏ tình bằng cách khiến người ta tưởng mình bị gả bất đắc dĩ?”

– “Ừm... cũng lãng mạn mà, kiểu như... ‘anh không thể sống thiếu em nên đặt bánh cưới trước’?”

– “Bệnh rồi.”

– “Yêu em đúng là bệnh đấy.”

Cô lườm anh, nhưng không phủ nhận nụ cười đang lan trên môi.

✦ Ba tầng bột – và một tầng nghi ngờ

Ngày hôm sau, đúng 3 giờ chiều, một chiếc xe tải nhỏ dừng trước tiệm.

Một người giao hàng bưng chiếc bánh cưới được đóng hộp cẩn thận đặt xuống bàn trung tâm. Trên tấm thiệp đính kèm:

“Chúc mừng cô dâu Khương Nhã.

Hy vọng chiếc bánh này ngọt như em, và bền như sự bướng bỉnh của em.”

Không ai ký tên.

Cả tiệm bắt đầu xôn xao. Khách thì thầm:

– “Chắc sắp có màn cầu hôn lãng mạn lắm đây.”

– “Hay cô chủ tiệm bí mật yêu tổng tài nào đó rồi?”

Tử Khê bước ra, nhìn chiếc bánh một hồi, rồi “nghiêm nghị” nói:

– “Anh nghĩ em nên kiểm tra kỹ bánh. Biết đâu trong nhân có… nhẫn cưới.”

Khương Nhã vẫn bán tín bán nghi, nhưng cũng cầm dao ra cắt thử.

Không có nhẫn.

Chỉ có một mảnh giấy nhỏ cuộn tròn nằm giữa lớp mousse.

Cô mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn vài dòng:

“Nếu có một tiệm bánh tên là Tự Do,

Thì có thể nào…

Chủ tiệm ấy chấp nhận có thêm một nhân viên làm suốt đời không lương – nhưng yêu cô thật lòng?”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Tử Khê – lần đầu tiên không pha trò, không nheo mắt cợt nhả.

Chỉ có ánh nhìn sâu lắng, chân thành và… đầy chờ đợi.

✦ Lời tỏ tình… không quá ồn ào

Khương Nhã không nói gì trong mấy phút.

Không phải vì ngạc nhiên – mà vì tim cô đang đập quá nhanh.

Tử Khê lúng túng bước lại gần, gãi đầu:

– “Anh biết cách này hơi ngốc. Đáng lẽ phải có hoa, có nhạc, có đèn nhấp nháy, có đông người… nhưng…”

– “Em ghét đông người.” – cô tiếp lời, mắt vẫn dán vào mảnh giấy.

– “Ừ. Nên anh chọn bánh.”

– “Vì em thích bánh?”

– “Vì đó là thứ em làm bằng cả tâm huyết, và anh muốn nói rằng: em là người đầu tiên dạy anh biết ‘yêu cái nhỏ bé’ thay vì chạy theo cái lớn lao.”

Cô im lặng. Lâu thật lâu. Đến khi anh chàng bắt đầu toát mồ hôi.

Cuối cùng, cô cầm chiếc dao… cắt thêm một miếng bánh, đưa lên miệng nhấm thử:

– “Vị hơi ngọt.”

– “Anh tự tay làm mà…”

– “Còn phần trả lời câu hỏi trong mảnh giấy?”

– “Anh không giục. Nhưng nếu được nhận… thì có lẽ, đây là lần đầu anh thấy mình… có giá trị.”

Khương Nhã đặt dĩa xuống, nhìn thẳng vào anh:

– “Vậy thì, nhân viên không lương… mai bắt đầu thử việc nhé.”

Mặt anh sáng bừng như đứa trẻ được phát phiếu bé ngoan.

– “Làm hợp đồng không? Có điều khoản ‘không được bỏ tiệm giữa chừng’ ấy?”

– “Không cần.” – cô mỉm cười – “Vì em cũng đang thử việc… trong chuyện yêu một người thật lòng.”

✦ Hậu trường – Tiệm bánh, những thì thầm hạnh phúc

Tối hôm đó, khi đóng cửa tiệm, Tử Khê dọn dẹp bánh vụn còn sót.

Khương Nhã từ sau bếp bước ra, tay cầm một khay bánh sữa mini.

– “Mai có đơn đặt bánh 100 cái từ một khách đặt cho trường mẫu giáo. Sẵn sàng làm nô lệ bột mì chưa?”

– “Nô lệ sẵn sàng.”

– “Nhưng em có điều kiện.”

– “Gì?”

– “Làm xong, dẫn em đi xem phim. Em muốn xem phim tình cảm sến súa, có cảnh cầu hôn bên tháp Eiffel cơ.”

– “Tháp thì chưa có, nhưng cầu hôn thì… có thể tự dựng.”

Cô bật cười, chọc vào má anh:

– “Lục Tử Khê, em bắt đầu nghi ngờ… có phải anh học yêu qua phim truyền hình không đấy?”

– “Không. Anh học từ em.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.