nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 14: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Một buổi sáng bình yên… trước cơn bão

Sáng thứ Hai.

Khương Nhã vừa lau xong kệ bánh, thì cô trợ lý trẻ từ ngoài xông vào, hớt hải:

– “Chị Nhã! Chị Nhã! Bài này đang viral khắp nơi kìa!”

– “Bài gì?”

– “Chị phải đọc ngay!”

Cô đón lấy điện thoại. Trên màn hình là tiêu đề to đùng của một bài báo trên một trang tin lá cải:

"Tiệm bánh nhỏ, thân phận lớn: Lục Tử Khê – thiếu gia nhà họ Lục, đang sống ẩn dưới thân phận… phụ bếp yêu chủ tiệm nghèo?"

Ngay bên dưới là một loạt ảnh chụp lén:

Cảnh Lục Tử Khê đang bê khay bánh,

Cảnh anh ngồi tỉ mẩn viết tên khách lên túi bánh,

Và đỉnh điểm: ảnh anh đeo tạp dề, nướng bánh, hôn nhẹ lên trán Khương Nhã khi cô ngủ gục trên bàn.

Góc chụp nghiêng, nhưng ai cũng nhận ra.

Dưới bài viết là hàng nghìn bình luận:

– “Ủa vậy ra là diễn truyện ngôn tình hả?”

– “Cô chủ tiệm này số hưởng ghê…”

– “Chắc chắn có mưu đồ. Thiếu gia nhà Lục đâu dễ yêu kiểu gái nghèo!”

– “Nhìn thôi cũng biết giả vờ ngây thơ để câu đại gia.”

✦ Tin nhắn dồn dập – và ánh nhìn thay đổi

Không cần chờ lâu.

Điện thoại Khương Nhã réo liên tục. Tin nhắn từ số lạ, email đặt bánh hủy hàng loạt, và cả… một tin nhắn từ mẹ cô:

“Con lại làm chuyện xấu mặt gia đình nữa rồi? Báo đăng đầy cả mạng, mẹ không dám ra ngoài!”

Cô im lặng. Không trả lời.

Đến giữa trưa, có hai bà nội trợ bước vào tiệm, giả vờ xem bánh nhưng ánh mắt cứ dán lên mặt cô:

– “Con bé này hèn gì xinh thế, chắc từ đầu đã biết cậu ta là thiếu gia.”

– “Tôi bảo rồi mà, nhìn là biết không đơn giản.”

Cô không đáp. Chỉ cúi đầu lau quầy.

Đó là lần đầu tiên cô hiểu rõ: ánh nhìn từ người lạ đôi khi còn sắc như dao.

✦ Lục Tử Khê: Người đàn ông không trốn chạy

Chiều hôm đó, Tử Khê nhận được điện thoại từ nhà – mẹ anh khóc lóc, yêu cầu anh lập tức về, chấm dứt trò "đóng giả nghèo" này.

Nhưng anh chỉ đáp một câu:

“Con không đóng giả. Con sống thật.”

Rồi anh đến tiệm, mang theo… một chiếc bánh matcha – loại mà Khương Nhã thích nhất khi tâm trạng tệ.

– “Em ổn không?” – anh hỏi.

– “Ổn. Chỉ… hơi buồn. Vì mấy lời họ nói, em tưởng mình đã quen rồi, nhưng hóa ra chưa.”

Anh ngồi xuống bên cô:

– “Anh xin lỗi vì đã không nói sớm. Anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, không bị đồng tiền che mắt. Anh không ngờ… lại đẩy em vào tâm bão.”

– “Không phải lỗi của anh. Chỉ là… chúng ta quá khác nhau.”

Tử Khê không trả lời ngay.

Anh mở điện thoại, đưa cô xem một bài đăng mới trên Weibo của anh:

“Tôi không là ai khác ngoài người làm bánh của Khương Nhã.

Và nếu bạn thấy cô ấy không xứng với tôi, thì tôi càng không xứng với cô ấy – người đã đi qua tất cả mà vẫn chọn yêu bằng cả lòng mình.”

Anh quay sang, nắm lấy tay cô:

– “Chuyện giữa anh và em không cần thế giới chấp nhận. Chỉ cần… em muốn nắm tay anh tiếp.”

Một câu nói đủ khiến nước mắt cô rơi.

Không phải vì yếu đuối.

Mà vì có một người không chọn rời đi giữa giông gió.

✦ “Bão” sẽ qua – miễn là không buông tay

Tối hôm đó, tiệm vắng khách hơn mọi ngày.

Nhưng Khương Nhã vẫn mở đèn, vẫn nhào bột, vẫn nướng bánh.

Tử Khê đứng bên cạnh, tay cô đầy bột, mặt anh lấm tấm mồ hôi.

Không ai nói gì nhiều.

Chỉ có hai người, hai cái bóng, cùng tồn tại trong một gian bếp nhỏ – giữa lúc cả thế giới ngoài kia đang ồn ào.

Bánh chín.

Cô đưa cho anh một chiếc.

– “Thử xem. Vị có giống… ‘không buông tay’ không?”

Anh cắn một miếng, mỉm cười:

– “Ừ. Rất vững lòng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.