nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 15: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Một vị khách không cần hẹn trước

Sáng thứ Ba.

Khương Nhã đang trang trí bánh mousse dâu thì trợ lý nhỏ giọng thì thầm:

– “Chị ơi… có một bà quý tộc ở ngoài muốn gặp chị.”

Cô ngẩng lên, chỉ kịp thấy một người phụ nữ trung niên, khí chất sang trọng, áo lụa trắng tinh, cầm túi Hermès, bước vào tiệm như thể đang vào showroom xe hơi.

Người phụ nữ ấy không ai khác… chính là mẹ của Lục Tử Khê – bà Hứa Tố Tâm.

Sau lưng bà là một vệ sĩ mặc vest đen, và một người thư ký trẻ.

Khương Nhã đặt dao trang trí xuống, chùi tay vào khăn.

– “Chào bác. Cháu là Khương Nhã.”

Bà Hứa không bắt tay, chỉ lướt ánh mắt một vòng quanh tiệm.

– “Ừm. Nhỏ hơn bác tưởng.”

– “Dạ, tiệm đủ cho cháu sống và vui.” – Nhã mỉm cười.

– “Vấn đề là…” – bà ngồi xuống ghế, đan hai tay lại – “Bác không đến đây để bàn chuyện bánh. Bác đến vì Tử Khê.”

✦ Lời đề nghị “lịch sự”

Bà Hứa lấy trong túi ra một phong bì vàng, đặt lên bàn gỗ.

– “Trong đây là một khoản tiền – đủ để con mở thêm hai ba tiệm như thế này. Bác nghĩ, một người phụ nữ khôn ngoan sẽ hiểu nên lựa chọn thế nào.”

Khương Nhã không mở phong bì.

– “Bác nghĩ cháu yêu anh ấy vì tiền?”

– “Không. Nhưng bác tin cháu là người thực tế.” – giọng bà Hứa không hề nặng nề – “Cháu thông minh. Cũng biết xã hội này như thế nào. Một cô gái không danh phận, không địa vị… không bao giờ có được sự yên ổn khi bước vào gia đình như bác.”

Khương Nhã cười nhạt:

– “Thật ra cháu chưa từng có ý định bước vào.”

– “Tốt.” – bà gật đầu – “Vậy thì đây là cách kết thúc đẹp nhất cho cả hai bên.”

Khương Nhã im lặng. Nhưng trong đầu cô… đang đếm đến 3.

Một…

Cô nhìn phong bì.

Hai…

Cô nhớ lại ánh mắt Tử Khê khi anh hôn nhẹ lên tay cô lúc làm bánh.

Ba.

Cô đẩy phong bì lại về phía bà Hứa.

– “Cháu không bán người mình yêu. Dù có ra giá bao nhiêu.”

✦ Khi lời lịch sự hóa thành đe dọa

Bà Hứa hơi sững.

– “Cháu nên nhớ, bác không ép. Bác đang thương lượng tử tế.”

– “Và cháu đang từ chối… tử tế.”

Bà Hứa nheo mắt.

– “Cháu tưởng chỉ cần một tiệm bánh, một chút kiên cường là đủ để giữ chân Tử Khê à? Cháu không biết cháu đang đùa với điều gì đâu.”

– “Cháu không đùa. Nhưng cháu biết rõ: nếu một người đàn ông vì áp lực mà buông tay cháu, thì dù cháu có cố gắng bao nhiêu… cũng chẳng giữ được.”

– “Vậy thì chúng ta sẽ chờ xem.”

Bà đứng dậy, để lại phong bì trên bàn, giọng lạnh:

– “Tử Khê là con bác. Và bác biết rõ – nó không thuộc về nơi này.”

✦ Trận gió ngược, và người chắn gió

Chiều hôm đó, sau khi nghe trợ lý kể lại, Tử Khê lập tức bỏ dở cuộc họp với đối tác, phóng xe về tiệm.

Anh bước vào, thấy cô vẫn bình thản làm bánh, chỉ hơi mím môi – thói quen mỗi khi cô buồn mà không nói.

– “Mẹ anh đến rồi?”

– “Rồi. Bà ấy muốn thuê em… rời xa anh.”

Anh chậm rãi tháo đồng hồ, đặt lên quầy:

– “Cô ấy có làm em tổn thương không?”

– “Không.” – Cô ngẩng lên – “Em quen rồi.”

– “Lần này em không phải quen. Lần này… để anh lo.”

Tối hôm đó, anh bay thẳng về nhà họ Lục. Không nói nhiều, chỉ ném phong bì lên bàn:

– “Con nghĩ mẹ là người biết rõ nhất… con không cần ai chọn bạn đời giùm.”

Bà Hứa nhìn anh, ánh mắt giận dữ pha chút bất lực:

– “Vì nó có gì đặc biệt mà khiến con mất lý trí vậy?”

Anh mỉm cười:

– “Vì giữa cả thế giới chạy theo hào quang của con, chỉ có cô ấy chọn ở lại khi con là thằng đàn ông tay dính bột mì.”

✦ Cô gái không cần được chọn

Ở tiệm bánh, Khương Nhã mở lại cuốn sổ ghi chép. Cô ghi thêm vào trang cuối:

Ngày xưa, mình từng chỉ là một cô gái thừa.

Nhưng hôm nay, mình chọn ở lại vì mình xứng đáng.

Dù không có tiền bạc, gia thế hay lời tung hô… mình vẫn là một người đáng được yêu.

Và không ai có quyền dùng tiền để định giá tình cảm của mình.

Cô cất sổ đi, đúng lúc chuông cửa reo.

Một bé gái chừng sáu tuổi bước vào, líu lo:

– “Cô ơi, mẹ con bảo tiệm cô là tiệm bánh ngọt nhất thành phố. Cô bán trái tim không ạ?”

Cô cúi xuống, mỉm cười:

– “Không bán. Nhưng tặng thì được.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.