nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 16: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Một email không mong đợi

Sáng thứ Tư.

Khi Khương Nhã vừa đặt khay bánh bông lan cam ra quầy, thì trợ lý lại chạy vào, lần này không hốt hoảng mà là… phấn khích đến phát run:

– “Chị! Chị ơi! C-C-Có một email gửi đến từ tập đoàn Lục Thị!”

– “Lục Thị?” – Khương Nhã nhíu mày – “Tập đoàn của nhà anh Tử Khê?”

– “Chính nó! Chị phải đọc ngay!”

Khương Nhã lau tay, mở laptop. Màn hình hiện lên email tiêu đề:

“Thư mời hợp tác – Chuỗi sự kiện ‘Taste of Asia ẩm thực cao cấp 2025’

Đối tác đề xuất: Tiệm bánh Tự Do.”

Bên dưới là bản hợp đồng chi tiết:

Thời gian: 3 tháng

Địa điểm: 5 khách sạn hạng sang

Yêu cầu: Cung cấp bánh ngọt cho khách VIP

Thù lao: rất hậu hĩnh, kèm hỗ trợ vận chuyển, nhân lực

Và cuối thư là lời nhắn ngắn gọn:

“Lựa chọn không đến từ cảm tính. Đây là đánh giá năng lực.

Mong nhận được phản hồi của cô Khương Nhã.”

– Bộ phận Đối tác chiến lược – Lục Thị.

✦ Cạm bẫy hay cơ hội?

Trợ lý reo lên:

– “Chị! Đây là cơ hội ngàn vàng! Cả thành phố ai mà không muốn lọt vào chuỗi sự kiện này!”

Khương Nhã không phản ứng ngay. Cô ngồi xuống, đọc lại từng dòng trong hợp đồng.

Trong đầu, hai giả thuyết cứ song song chạy:

Họ muốn xoa dịu cô – mua lại danh dự bằng một hợp đồng.

Hoặc… đây là Lục Tử Khê, ngầm hỗ trợ cô bước vào thế giới lớn hơn.

Nhưng cô cũng nhớ ánh mắt kiên quyết của mẹ anh hai hôm trước.

Liệu có khi nào... hợp đồng này là cái bẫy?

✦ Đối mặt với Tử Khê

Buổi tối, Tử Khê đến tiệm với hai hộp nguyên liệu mới toanh.

Vừa vào, anh đã thấy cô đang cầm bản hợp đồng in ra đặt lên bàn, khoanh tay nhìn anh.

– “Anh biết vụ này đúng không?”

– “Ừ.”

– “Anh gửi hợp đồng?”

– “Không.”

– “Vậy là ai?”

– “Có thể là ba anh. Hoặc trưởng phòng đối tác. Nhưng anh không nhúng tay.”

Khương Nhã gõ nhẹ vào giấy:

– “Em không thích kiểu ‘chạy cửa sau’. Anh biết điều đó.”

Tử Khê ngồi xuống, chậm rãi:

– “Anh cũng không muốn em nhận nếu em thấy bị thương tổn vì nó.”

– “Vấn đề là…” – cô thở dài – “nếu em từ chối chỉ vì nghĩ họ thương hại, thì chẳng phải chính em cũng đang đánh giá thấp năng lực của mình sao?”

Anh mỉm cười. Cô đang mạnh mẽ – hơn cả những gì anh hy vọng.

– “Vậy thì nhận đi. Nhưng với một điều kiện.”

– “Gì?”

– “Đổi tên tiệm thành: Tự Do – Luxury Edition. Dán logo vàng vào bánh, làm sang xịn mịn cho bằng bạn bằng bè.”

Cô ném cái khăn lau vào mặt anh.

– “Anh cút ra sau bếp làm việc đi.”

✦ Khi năng lực lên tiếng

Một tuần sau, hợp đồng chính thức được ký.

Tiệm bánh Tự Do bắt đầu thực hiện đơn hàng đầu tiên: 300 phần bánh trà Earl Grey, phục vụ trong hội nghị khách hàng của Lục Thị tại khách sạn năm sao.

Khương Nhã không thuê thêm thợ.

Cô tự tay thiết kế công thức mới, thử nghiệm hàng chục lần, chỉnh sửa đến từng miếng bạc hà trang trí cuối cùng.

Và hôm ấy, khi nhân viên Lục Thị đến lấy hàng, một người phụ nữ tóc búi, đeo bảng tên “Phó Giám đốc đối tác – Trình Nhược An”, đã hỏi:

– “Chị thật sự không cần hỗ trợ từ chúng tôi sao?”

Khương Nhã mỉm cười:

– “Không cần. Bởi vì bánh này… là danh thiếp của tôi.”

✦ Hào quang – nhưng là của cô

Buổi tiệc hôm đó, báo chí lại một lần nữa nhắc đến tiệm bánh Tự Do.

Nhưng lần này, tiêu đề không còn là:

“Cô gái nghèo cặp kè thiếu gia.”

Mà là:

“Tiệm bánh độc lập khiến thực khách nhà giàu xếp hàng chờ đến lượt.”

Cô xuất hiện với váy trắng đơn giản, mái tóc búi nhẹ, đứng cạnh bàn trưng bày bánh ngọt.

Có vài người nhận ra cô là “bạn gái tin đồn của Lục thiếu”, nhưng lần này… không ai dám bàn tán.

Bởi vì bánh của cô đã lên tiếng trước.

✦ Khi chính mình trở thành vũ khí

Tối hôm đó, khi sự kiện kết thúc, Lục Tử Khê bước đến cạnh cô, đưa cho cô một ly nước:

– “Hôm nay em đẹp thật.”

– “Anh nói kiểu như mọi khi em xấu lắm vậy.”

– “Không. Ý anh là… hôm nay em đẹp mà không cần dựa vào anh.”

– “Vậy còn hôm qua?”

– “Hôm qua em cũng đẹp. Nhưng hôm nay… em sáng.”

Cô phì cười:

– “Anh sến thật.”

– “Vì anh đang yêu một người xứng đáng với mọi câu sến nhất thế giới.”

Cô im lặng, rồi khẽ nói:

– “Cảm ơn vì không kéo em ra khỏi vũng lầy. Mà để em tự trèo lên – để rồi đứng cạnh anh, bằng cả lòng tự trọng của mình.”

Anh siết nhẹ tay cô:

– “Anh chỉ nắm tay. Leo là việc của em.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.