nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 17: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

CHƯƠNG 17: MẸ TÔI LẠI XUẤT HIỆN

✦ Mùi bánh chưa kịp nguội – thì bóng cũ đã quay về

Một ngày thứ Sáu, trời vừa hửng nắng sau một cơn mưa nhẹ.

Tiệm bánh Tự Do đang trong khung giờ đông khách buổi sáng. Dòng người xếp hàng chờ tới lượt, vài vị khách trẻ chụp ảnh check-in bên tấm bảng hiệu mới được sơn lại bằng tay: “Tự Do – Free to love, free to rise.”

Khương Nhã đang đóng gói bánh, thì nghe tiếng trợ lý lí nhí gọi:

– “Chị… có người tìm. Là… mẹ chị.”

Cô thoáng khựng tay.

Bàn tay cầm túi giấy hơi run một nhịp, nhưng chỉ trong tích tắc. Cô vẫn nở nụ cười, đưa bánh cho khách:

– “Cảm ơn anh. Hẹn gặp lại.”

Rồi cô quay vào trong, đi thẳng ra bàn góc nhỏ.

Bà Trịnh – mẹ cô – đang ngồi ở đó, mặc một chiếc áo len cũ, khuôn mặt gầy hơn trước, và… ánh mắt lấm lét như người phạm lỗi.

– “Con…”

Khương Nhã không ngồi xuống ngay. Cô đứng thẳng, giọng bình tĩnh:

– “Chào mẹ.”

✦ Không còn là đứa con gái cam chịu

Im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, bà Trịnh lên tiếng:

– “Mẹ nghe nói con giờ làm ăn được lắm. Báo chí viết đầy cả mạng. Mẹ… mẹ cũng mừng.”

– “Dạ.” – Khương Nhã cười nhẹ – “Con sống được rồi. Nhờ mẹ đuổi ra khỏi nhà mà học được nhiều thứ.”

– “Mẹ… mẹ không có ý đó.” – bà lúng túng – “Chỉ là… lúc ấy gia đình khó khăn, nhà lại muốn để lại cho anh con…”

– “Và ai là người bị gạt ra, không được phép ở lại, không được phép có một góc nhỏ của cái gọi là ‘nhà mình’?”

Bà Trịnh im bặt.

Khương Nhã nhìn bà, ánh mắt không còn là đứa con gái khóc nức nở ngày xưa, mà là một người phụ nữ từng đi qua sự ruồng bỏ và học được cách đứng vững bằng chính đôi chân mình.

– “Mẹ đến đây, chắc không chỉ để chúc mừng con đâu, đúng không?”

Bà Trịnh hơi cúi đầu, lí nhí:

– “Chị dâu con… bỏ về nhà ngoại rồi. Nói là không chịu nổi nữa. Mẹ già rồi, muốn có người chăm. Mà anh con thì đi làm suốt. Mẹ chỉ còn con là con gái…”

– “Mẹ muốn con quay về nhà?”

– “Ừ, về sống với mẹ, tiện bề chăm sóc. Mẹ sẽ để con một phòng đẹp. Con cần gì mẹ cũng sẽ cho.”

Khương Nhã bật cười. Một tiếng cười không lớn, nhưng đầy cay đắng.

– “Ngày xưa, con xin giữ căn phòng cũ của mình, mẹ còn không cho. Mẹ bảo: ‘Con gái đi lấy chồng rồi, nhà là của con trai.’ Bây giờ, con có nhà riêng, có cuộc sống riêng, mẹ lại muốn kéo về?”

– “Mẹ biết mẹ sai. Nhưng mẹ già rồi, mẹ sợ cô đơn…”

– “Khi con sợ cô đơn giữa nhà mình, mẹ có sợ không?”

✦ Một lời từ chối, nhưng không cay nghiệt

Khương Nhã rót một ly nước ấm, đặt xuống trước mặt bà Trịnh.

– “Con không hận mẹ. Con đã từng rất đau, rất tủi thân. Nhưng bây giờ… con đã học được cách tự yêu bản thân mình. Và con biết, nếu con quay về, con sẽ lại đánh mất chính mình để đổi lấy sự ‘có mặt’. Con không muốn sống như vậy nữa.”

Bà Trịnh ngẩng lên, mắt rơm rớm:

– “Mẹ biết mẹ đã sai. Nhưng con là con gái mẹ… mẹ chỉ muốn gần con…”

– “Nếu mẹ thật lòng muốn gần con…” – cô dịu giọng – “...thì mẹ đến đây, uống trà, ăn bánh, và trò chuyện như hai người bình thường. Không cần phải ràng buộc bằng chữ ‘trách nhiệm’. Vì tình thân, nếu có thật, không nên là gánh nặng.”

Một lúc lâu sau, bà Trịnh mới nhẹ gật đầu.

– “Mẹ… hiểu rồi.”

✦ Khi một gia đình mới đang thành hình

Chiều hôm đó, khi tiệm vãn khách, Lục Tử Khê bước vào. Vừa nhìn thấy cô đang lau bàn, anh nở nụ cười nhẹ:

– “Hôm nay có khách VIP ghé à? Nhìn em giống vừa trải qua ‘cuộc họp gia đình' lắm.”

Cô không trả lời. Chỉ kéo anh lại gần, ngồi xuống cạnh mình.

– “Nếu sau này mẹ anh già yếu, không ai chăm, anh có bắt em về sống chung với bà không?”

– “Không. Nếu em không muốn. Mẹ anh có thể thuê người chăm sóc. Còn nếu em muốn… thì đó sẽ là lựa chọn của hai ta, không phải ép buộc của một bên.”

Cô mỉm cười.

– “Nghe vậy yên tâm rồi.”

Anh nhìn cô, khẽ hỏi:

– “Mẹ em nói gì?”

– “Bà muốn em quay về.”

– “Và em từ chối?”

– “Ừ.”

Anh không hỏi thêm, chỉ nắm tay cô.

Giữa ánh nắng vàng cuối chiều, bàn tay anh ấm như một lời cam kết không lời:

“Chúng ta không cần trở lại quá khứ, vì hiện tại mới là nơi chúng ta xứng đáng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.