nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 3: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khương Nhã có một thói quen nhỏ từ trước đến nay: vào cuối tuần, cô luôn tự pha một ấm trà và ngồi đọc sách bên cửa sổ.

Đó là khoảng thời gian hiếm hoi cô dành cho chính mình, dù trước kia sống với gia đình hay bây giờ một mình trong căn phòng trọ nhỏ.

Nhưng sáng thứ Bảy yên tĩnh ấy bị phá vỡ… một cách cực kỳ ồn ào.

ẦM!

Tiếng nồi chảo rơi loảng xoảng vang lên từ phòng bên cạnh, kèm theo giọng nam kêu lên đầy thảm thiết:

“Nó nổ rồi! Cái nồi nổ rồi! A a a!!!”

Cô buông tách trà, bật dậy.

Cửa phòng mở ra chưa kịp đầy gang tay thì… Lục Tử Khê đã tự động lao vào như tên bắn.

Anh ôm theo… một bát mì bốc khói và cả… cái nồi cháy đen thui.

– “Cô… có biết cách nấu mì không?”

Khương Nhã trừng mắt.

– “Anh đang hỏi gì vậy?”

– “Tôi không hiểu sao nước lại bốc khói trước cả khi tôi thả mì vào.”

Cô nín thở ba giây rồi… phì cười.

– “Anh đun khô nồi rồi, ngu gì mà nước không bốc khói.”

Lục Tử Khê xấu hổ gãi đầu:

– “Tôi có học đâu… Mấy việc này toàn là quản gia làm.”

Câu nói tưởng như đùa ấy lại khiến Khương Nhã khựng lại.

– “Anh nói thật đấy à?”

Anh ngồi xuống ghế, thở dài:

– “Tôi tên Lục Tử Khê, con trai duy nhất của tập đoàn Lục thị. Nhưng đừng vội há hốc miệng.”

Cô khựng lại nửa chừng thật sự, vì đúng là cô đang há hốc miệng.

Lục Tử Khê mỉm cười:

– “Tôi mệt mỏi vì bị bố mẹ sắp đặt mọi thứ. Vợ sắp cưới, công ty sắp nhận, cả đời sống như… bàn cờ. Nên tôi trốn.”

– “Và chọn ở trọ… cạnh tôi?”

– “Không cố ý. Nhưng ông trời có vẻ muốn tôi gặp cô.”

Khương Nhã cau mày.

– “Tôi không có hứng làm nữ chính ngôn tình đâu.”

– “Yên tâm.” – Anh giơ hai tay đầu hàng – “Tôi chỉ cần một người đủ tỉnh táo để giúp tôi nấu mì và không đối xử với tôi như cái két tiền biết đi.”

✦ Những điều cô không ngờ về Lục Tử Khê

Dù miệng hay cợt nhả, nhưng Khương Nhã dần nhận ra anh rất khác những gì anh thể hiện:

Anh nói chuyện với mèo như… bạn thân.

Anh đọc sách tiếng Anh lưu loát, từng học ở London nhưng bỏ ngang vì "chán trường".

Anh không khoe khoang dù có thể, và luôn mang cà phê sang cho cô vào buổi sáng với lý do “tôi pha dở, cô chê cho tôi tỉnh”.

Một lần, khi Khương Nhã nhặt được ví của anh đánh rơi ngoài hành lang, cô mở ra… chỉ có một bức ảnh chụp gia đình, đã bị gạch mực đen lên khuôn mặt ông bố.

Cô không hỏi.

Anh cũng không giải thích.

✦ Và rồi, cô nhận được cuộc gọi… từ mẹ

Một buổi tối, khi Khương Nhã vừa lau xong quầy bánh ở tiệm, thì điện thoại rung lên.

Mẹ cô.

– “Nhã à… mẹ bị ngã cầu thang… gãy chân rồi…”

Tim cô siết lại.

– “Mẹ đang ở bệnh viện nào?”

– “Bệnh viện X. Nhưng… con đừng nói với Linh. Mẹ sợ nó lại làm ầm lên… Con đến được không?”

Khương Nhã vội vàng bắt taxi, lòng rối bời.

Nhưng khi tới bệnh viện, cô thấy mẹ mình… đang ăn mì tôm ngon lành trên giường bệnh, chân bó bột rất nhẹ, không có dấu hiệu đau đớn.

Và… Linh – chị dâu cô – đang đứng đó, mặt lạnh như băng.

– “Tôi đã nói với bác là không được diễn kịch nữa. Nhưng bác vẫn cố.”

Khương Nhã sững người.

– “Diễn… gì?”

Linh hít một hơi dài:

– “Bác gái gọi tôi, bảo đừng đến. Nhưng tôi vẫn đến. Và gặp bác đang… sơn móng chân. Bó bột là do bác xin bác sĩ làm để dọa em đấy.”

Không khí bệnh viện lập tức trầm xuống.

Khương Nhã quay sang nhìn mẹ mình.

Bà Trương tránh ánh mắt cô, khẽ nói:

– “Mẹ… chỉ muốn con về thăm. Dạo này không thấy con gọi…”

Cô cảm thấy một mùi vị đắng nghẹn trong họng.

– “Mẹ không cần bày trò để con về đâu. Vì dù con có về, cũng không bao giờ là đủ với mẹ.”

Cô quay lưng bước đi. Lần này, không quay đầu lại.

✦ Trở về – và một ly sữa nóng

Về đến khu trọ, Lục Tử Khê đã đứng sẵn trước cửa phòng cô.

Không hỏi lý do, anh chỉ đưa cô một ly sữa nóng.

– “Tôi không giỏi an ủi. Nhưng tôi giỏi ngồi yên cạnh người cần yên tĩnh.”

Cô bật cười, mắt hoe đỏ:

– “Đúng là cậu ấm học được vài chiêu bắt cảm tình rồi đấy.”

– “Vì cô là hàng xóm đầu tiên khiến tôi muốn học.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.