nói trước bước ra khỏi nhà

Chương 8: Nói Trước Bước Ra Khỏi Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

✦ Một cuộc gọi giữa đêm

Đêm hôm đó, khi Khương Nhã đang chuẩn bị chốt sổ sách cho tiệm bánh thì điện thoại rung lên.

Số gọi đến: “Bệnh viện Thành phố”.

Cô nhíu mày, tim đập nhanh hơn thường lệ. Ngón tay trượt qua màn hình:

– “A lô?”

Giọng bác sĩ vang lên, lịch sự nhưng khẩn trương:

– “Chào cô Khương. Bố cô – ông Khương Tấn – trong lúc thay thuốc có biểu hiện co giật nhẹ. Chúng tôi đã xử lý xong, nhưng ông có yêu cầu muốn nói chuyện với cô.”

Cô sững người.

– “Bây giờ ạ?”

– “Vâng, ông đang tỉnh, và khăng khăng nói chỉ muốn gặp riêng cô.”

Một tiếng sau, Khương Nhã bước vào phòng bệnh, tay vẫn còn run nhẹ. Căn phòng yên ắng, ánh đèn đầu giường dịu nhẹ chiếu lên gương mặt quen thuộc mà xa lạ – người đàn ông đã từng là hình mẫu lý tưởng trong cô khi còn nhỏ.

Bố cô – Khương Tấn – nằm nghiêng, mắt vẫn còn đỏ, tay phải cắm kim truyền nước. Thấy cô, ông nhếch môi cười yếu ớt:

– “Con đến rồi à…”

Cô không đáp, chỉ kéo ghế ngồi xuống, giữ khoảng cách đúng mực.

– “Có gì muốn nói, bố cứ nói đi. Con không muốn đêm nay lại thành một vở kịch cảm động.”

Ông ho khan vài tiếng, rồi nói chậm rãi:

– “Nhã, con có từng nghĩ… vì sao ngày trước con thi được học bổng toàn phần, nhưng lại đột ngột rút hồ sơ về thành phố học không?”

Cô nhíu mày.

– “Vì mẹ nói… nhà không đủ tiền cho con đi xa.”

– “Không. Là mẹ con nói với nhà trường rằng con muốn ở gần gia đình để chăm sóc cha mẹ. Và bà ta đã… ký đơn từ chối học bổng thay con.”

Không khí như đông cứng.

Khương Nhã cảm giác như có thứ gì đó vừa vỡ vụn bên trong. Những mảnh ký ức nhỏ lẻ từng bị cô gạt sang một bên, nay đột ngột xâu chuỗi lại.

– “Bố biết chuyện đó?” – cô khàn giọng.

– “Biết… nhưng không đủ can đảm ngăn mẹ con.”

✦ Một sự thật không dễ chấp nhận

– “Bố yếu đuối, nhu nhược. Cả đời chỉ biết im lặng và chịu đựng. Mẹ con nói gì, bố cũng nghe. Vì bố nợ bà ấy một mạng sống… khi bà ấy sinh con trai.” – ông cười nhạt, ánh mắt mờ mịt.

– “Và con thì là cái giá cho món nợ đó?” – cô chua chát.

– “Không… con là điều tốt đẹp nhất mà bố từng có. Nhưng bố quá hèn, không dám bảo vệ con.”

Ông quay sang nhìn cô, giọng nghẹn lại:

– “Bố xin lỗi.”

Hai từ ấy – giản dị, muộn màng, nhưng lại khiến lòng Khương Nhã nhói lên. Cô im lặng rất lâu. Rồi khẽ nói:

– “Vậy giờ bố nói với con… để làm gì?”

– “Vì bố sợ… nếu lần này không nói, sẽ không còn cơ hội nữa.”

– “Bố định để con tha thứ sao?”

Ông lắc đầu:

– “Không. Bố không xứng.”

Cô đứng dậy, quay mặt đi. Trong lòng không còn giận nữa – chỉ còn một nỗi mệt mỏi kéo dài suốt mười mấy năm.

Trước khi bước ra khỏi phòng, ông gọi với theo:

– “Nhã… đừng sống giống bố. Đừng vì ai đó mà quên mất mình đáng giá như thế nào.”

✦ Cuộc điện thoại từ “người đàn ông bên ngoài”

Sáng hôm sau, khi Khương Nhã đang mở cửa tiệm thì Lục Tử Khê gọi tới.

– “Dậy chưa? Tôi mang bánh mì pate đặc biệt tới này.”

– “Chưa dậy cũng phải dậy rồi.” – cô cười, giọng khản đặc.

Anh im lặng vài giây:

– “Cô… khóc à?”

Cô giật mình.

– “Không. Tôi chỉ… bị cảm nhẹ.”

– “Nhã.”

– “Ừ?”

– “Lần sau, nếu muốn khóc, thì nhớ là tôi biết nấu cháo, pha trà gừng, và ôm rất ấm.”

Cô bật cười. Nhưng nước mắt lại trào ra lần nữa – không vì đau, mà vì lần đầu có người nói sẽ ở bên khi cô yếu đuối.

✦ Một Khương Nhã mới – và một quyết định

Cuối ngày, cô trở về căn phòng trọ cũ kỹ, ngồi nhìn tấm bằng đại học được gắn sơ sài trên tường.

Cô mở laptop, gửi một email ngắn:

Gửi ban quản lý khu nhà cũ của cha mẹ tôi,

Tôi – Khương Nhã – xin xác nhận từ nay không liên quan đến tài sản hay tranh chấp nào của gia đình.

Tôi không phải là ‘đứa con gái được kỳ vọng phụng dưỡng’, cũng không phải là người gánh vác mọi hậu quả do sự thiên vị tạo ra.

Tôi chỉ là tôi. Và tôi chọn cách sống khác.

Trân trọng,

Khương Nhã.

Gửi đi.

Rồi cô đóng máy lại, ngồi thẳng lưng, cầm kẹp tóc gỗ khắc chữ “Tự do” mà Lục Tử Khê tặng – gắn lên tóc.

Hôm nay, cô không còn là “đứa con gái không được tính vào phần chia tài sản”.

Cô là người phụ nữ tự chọn lấy phần cuộc đời mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.