nữ vệ sĩ của thiếu gia

Chương 14: Lưỡi Hái Tử Thần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng giờ hẹn, một chiếc xe không biển số tiến vào bến phà. Nhưng từ trên xe bước xuống không phải là người của Thiên Bảo. Đó là một bóng đen duy nhất, mặc áo mưa trùm kín đầu, di chuyển nhanh như một con báo.

Hắn ta không tiến về phía chiếc xe của Thiên Bảo. Hắn ta đi thẳng về phía chiếc chòi lá nơi chú Ba đang ẩn nấp.

"Có biến rồi!" Thiên Bảo nói qua bộ đàm bí mật cho đội của mình. "Mục tiêu của nó là 'người sống sót'! Bao vây!"

Nhưng bóng đen đó quá nhanh. Hắn ta đã vào trong chòi lá trước khi người của Thiên Bảo kịp áp sát.

Bên trong chòi, chú Ba đối mặt với kẻ không mời. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng lão vẫn cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ đối phương. Kẻ này không phải là một tên côn đồ tầm thường. Hắn là một sát thủ chuyên nghiệp.

"Mày là ai?" chú Ba hỏi, tay đã nắm chặt con dao găm giấu trong áo.

Bóng đen không trả lời. Hắn ta chỉ lẳng lặng rút ra một thanh kiếm Nhật ngắn, sáng loáng dưới ánh đèn yếu ớt.

Một cuộc chiến nổ ra trong không gian chật hẹp. Chú Ba, dù đã già, nhưng vẫn là một tay lão luyện của Hùng Kê, thân thủ không hề tầm thường. Nhưng đối thủ của lão ta lại ở một đẳng cấp khác. Kiếm pháp của hắn ta nhanh, hiểm và vô cùng tàn độc.

Ở bên ngoài, người của Thiên Bảo đã bao vây được chiếc chòi. "Bên trong ra ngay, nếu không chúng tao sẽ bắn!"

Nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng kim loại va vào nhau và tiếng gầm gừ.

Thiên Bảo và A Tùng cũng đã lao ra khỏi xe. Kiều My, lúc này, không còn giữ được vẻ bình tĩnh của một vệ sĩ nữa. Ruột gan cô như lửa đốt. Người ở bên trong là chú Ba, người thân duy nhất còn lại của cô.

Đột nhiên, vách lá của chiếc chòi bị xé toạc. Một bóng người bị ném bay ra ngoài, lăn nhiều vòng trên mặt đất.

Là chú Ba!

"Chú Ba!" Kiều My hét lên, quên cả việc phải giữ giọng. Cô lao về phía lão.

Trên ngực chú Ba có một vết chém sâu hoắm, máu không ngừng tuôn ra.

Từ trong chòi, tên sát thủ bước ra. Hắn ta nhìn thấy đám người của Thiên Bảo, nhưng không hề có vẻ sợ hãi. Hắn ta chỉ liếc nhìn về phía Kiều My và chú Ba, rồi như một bóng ma, hắn ta lao về phía bờ sông và nhảy xuống dòng nước xiết, biến mất trong màn đêm.

"Đuổi theo!" Thiên Bảo ra lệnh, nhưng đã quá muộn.

Kiều My ôm lấy chú Ba, người đang thoi thóp. "Chú Ba! Chú Ba! Chịu đựng một chút, cháu sẽ đưa chú đến bệnh viện!"

Chú Ba nắm lấy tay cô, khẽ lắc đầu. "Không... không kịp nữa rồi, tiểu thư..." Lão ta ho ra một ngụm máu. "Cẩn... cẩn thận... Triệu Hùng... Hắn ta còn có... một con át chủ bài khác... mạnh hơn chúng ta tưởng..."

Nói rồi, bàn tay của lão ta mềm nhũn ra, rơi xuống. Đôi mắt lão nhắm lại.

"CHÚ BA!!!"

Tiếng hét xé lòng của Kiều My vang vọng khắp bến phà hoang vắng. Nỗi đau mất đi người thân một lần nữa ập đến, còn đau đớn và tàn khốc hơn cả sáu tháng trước.

Thiên Bảo đứng đó, chết lặng. Kế hoạch của họ đã thành công trong việc chứng minh sự tàn độc của Triệu Hùng. Nhưng cái giá phải trả lại quá đắt.

Hắn nhìn cô gái đang ôm lấy thi thể người cận vệ già mà khóc nức nở. Lòng hắn đau như có ai đó bóp nghẹt. Trò chơi báo thù của họ, đã không còn là một trò chơi nữa. Nó đã biến thành một cuộc chiến sinh tử thật sự, nhuốốm đầy máu và nước mắt. Và hắn biết, hắn phải làm tất cả để bảo vệ cô gái này, dù có phải trả bất cứ giá nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×