Sáng thứ Ba, khi ông Thịnh còn đang ngon giấc, thì mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi khiến ông bật dậy như lò xo. Vừa chạy lên tầng hai, ông vừa tưởng tượng cảnh nhà bị cháy, robot nổ tung, hoặc con mèo… biến thành lò lửa.
Nhưng khi tới nơi, ông thấy Yến đang đứng giữa hành lang, tay ôm nồi cháo khét, miệng lí nhí:
– Em… chỉ định nấu cháo bí đỏ cho Béo Ú…
Béo Ú thì ngồi một góc, nhìn chằm chằm nồi cháo như thể sắp kiện Yến ra tòa vì tội… ngược đãi động vật.
Ông Thịnh thở dài, định quay về, thì bất thình lình cánh cửa phòng Thuý bật mở.
– Ai đốt gì thế?! Tôi đang luyện vai “Nàng tiên mù vị giác”! Mùi khét này... làm tôi tụt mood!!
Thuý bước ra trong bộ váy trắng dài tới đất, tay cầm muỗng như đang đóng vai cô dâu bị phản bội trong một tiệc cưới ma quái.
– Tập vai thôi mà cô sống luôn trong nhân vật là sao?! – Ông Thịnh gần như hét.
Yến vẫn ôm nồi cháo, ngập ngừng hỏi:
– Hay em múc cho mỗi người một chén ăn thử…?
– KHÔNG!
Tiếng "không" đồng thanh vang lên, bao gồm cả... Béo Ú. (Nó kêu "meooow" nhưng sắc thái rõ là phản đối.)
Sau vụ “cháo bí cháy”, ông Thịnh quyết định dán biển “Nấu ăn trong khung giờ 6h30 – 8h30 sáng. Ai đốt nhà sẽ bị đuổi vĩnh viễn.”
Tưởng chuyện thế là xong. Nhưng chưa đầy 30 phút sau, ông nghe tiếng va chạm mạnh từ phòng Huy.
– Bác ơi, không sao đâu! – Huy hét vọng ra. – Con robot mới của em… vừa học cách mở cửa. Và nó mở nhầm… tủ bát.
Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên. Ông Thịnh vội chạy lên thì thấy sàn nhà Huy đầy mảnh vỡ – bát, đĩa, ly tách vỡ tan tành. Con robot đứng giữa, đèn trên đầu chớp chớp như… xin lỗi.
– Nó đang học cách xin lỗi bằng cảm xúc buồn! – Huy nói, còn mừng rỡ như khám phá ra điện.
– Nó học cách quét dọn chưa? – Ông Thịnh gằn giọng.
– Dạ… chưa ạ.
Buổi trưa hôm đó, ông Thịnh quyết định trốn ra quán cà phê góc phố, ngồi nhâm nhi ly đen đá yêu thích, tạm quên đi cái tầng trọ như phim hoạt hình kia.
Nhưng đang yên đang lành, thì điện thoại ông nhận được một tin nhắn từ… Phong:
Bác ơi, bác có thấy mèo không? Em dậy thì thấy nó nằm trên bàn phím laptop của em và… lỡ xoá mất ba chương truyện “Chồng Tôi Là Búp Bê Gỗ Biết Cười”. Em đang muốn khóc.
Ông Thịnh lặng người.
Rồi lại một tin nhắn khác từ Huy:
Bác có thấy robot em không? Nó vừa học được cách mở cửa và có thể… đang lang thang ngoài phố.
Cuối cùng là tin nhắn từ Thuý:
Em đang khóc trong nhà vệ sinh vì mất cảm xúc. Mùi cháo vẫn còn ám ảnh em… Em không thể vào vai được nữa!
Ông Thịnh tắt điện thoại. Uống một ngụm cà phê. Nhìn trời.
– Có khi mình phải tăng giá thuê nhà. Hoặc… thuê thêm người giữ trật tự. Hoặc tốt hơn… tự thuê bác sĩ tâm lý.
(Còn tiếp...)