Tối hôm ấy, tầng trọ nhà ông Thịnh bước vào trạng thái báo động cấp cao – con mèo Béo Ú mất tích, còn robot thì… đi lạc.
Yến thì cuống cuồng phát tờ rơi dán khắp khu phố với tiêu đề:
“Tìm Mèo Mất Tích: Lông trắng, béo, mặt như đang khinh đời”
Còn Huy thì đeo kính bảo hộ, vai khoác balo chứa phụ kiện điều khiển từ xa, vừa đi vừa bấm nút như chơi game. Trên màn hình là bản đồ vệ tinh với chấm đỏ nhấp nháy – vị trí cuối cùng của con robot. Vấn đề duy nhất: chấm đỏ đang nằm… giữa hồ Hoàng Cầu.
– Nó biết bơi không? – Ông Thịnh hỏi.
– Dạ không ạ. Nhưng nó có... cảm biến ướt để biết mình đang chết chìm.
Phong thì không giúp gì ngoài việc đi theo cả nhóm và ghi chú lại diễn biến:
– Hay quá… hay quá… chương này đặt tên là “Robot trầm cảm và mèo bỏ nhà đi”! Đúng chất bi kịch hài!
– Cậu mà còn chép nữa là tôi ném cậu xuống hồ trước con robot đấy! – Ông Thịnh rít lên.
Đúng 20h30, cuộc tìm kiếm chuyển sang giai đoạn… thất vọng toàn tập.
Cả nhóm lết xác về nhà, tay không, lòng thì nặng trĩu.
Yến ngồi ôm ảnh Béo Ú, đôi mắt ngân ngấn nước:
– Có khi nào nó buồn quá vì cháo khét… nên bỏ đi thật không?
Huy ngồi kế bên, nhìn bảng mạch dự phòng robot:
– Có khi nào… nó giận vì em bắt học quá nhiều? Em không dạy nó cách sống… mà toàn dạy nó cách phục vụ!
– Hai đứa có thôi… tự đổ lỗi cho bản thân không?! Mèo thì đi lạc, robot thì chắc bị trôi vào cống. Đừng biến chuyện này thành phim tâm lý bi kịch! – Ông Thịnh gào lên.
– Nhưng bác ơi… nó là robot em tự lắp từ ba năm đại học, sáu lần trượt tốt nghiệp và hai mối tình thất bại!
– Còn Béo Ú là con mèo em cứu từ bãi rác, nuôi bằng lòng yêu thương và… sữa hạnh nhân organic! – Yến mếu máo.
– Thôi được rồi… – Ông Thịnh ôm trán – mai tôi gọi cho bên thoát nước đô thị… còn tối nay, ai về phòng nấy. Không mèo, không robot, không khóc lóc!
Nửa đêm.
Ông Thịnh đang ngủ thì nghe “cạch” một tiếng ở cửa trước. Lật đật bật dậy, ông nhón chân ra phòng khách.
Và ở đó…
– BÉO Ú?! – Ông Thịnh tròn mắt.
Con mèo lông trắng ngồi giữa phòng, mặt đúng như poster – “như đang khinh đời”. Trên lưng nó là… con robot – đầy bùn đất, một bánh xe gãy, đèn nhấp nháy yếu ớt, nhưng vẫn… sống sót.
Yến cũng chạy xuống, nhìn cảnh tượng đó như thấy phép màu.
– Nó… tìm đường về nhà sao bác?!
– Có thể… hoặc… tụi nó trốn nhà đi chơi và giờ thấy hết tiền thì quay lại.
Phong từ đâu chui ra, chụp lia lịa:
– Quá chất! Chương sau đặt tên “Đêm định mệnh: Robot cưỡi mèo về từ địa ngục bùn lầy”!
Huy bật khóc.
Ông Thịnh nhìn cả đám, rồi lặng lẽ quay về phòng. Trước khi đóng cửa, ông còn lẩm bẩm:
– Chắc mai tôi phải đăng ký một khóa học thiền online. Hoặc mua thêm thuốc huyết áp.
(Còn tiếp...)