ông chủ trọ và đám người trên tầng gác

Chương 5: Bữa Tiệc Chay Kỳ Quặc và Thực Đơn Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một sáng đẹp trời, Yến đứng trước cửa phòng ông Thịnh với nụ cười tỏa nắng:

– Bác ơi, tuần này em đăng ký làm "chủ xị tiệc trọ"! Mình sẽ tổ chức bữa tối chay để mọi người gắn kết hơn nha bác!

Ông Thịnh ngừng uống trà, nhìn Yến như thể cô đang đề nghị tổ chức đám cưới cho mèo.

– Tiệc… trọ?
– Dạ, truyền thống ở mấy khu sống chung nước ngoài á. Em đọc trên mạng. Vui lắm bác!
– Mà... chay?
– Dạ vâng, em đang theo đợt thử thách “7 ngày ăn sạch, sống xanh, tâm an”. Mong bác ủng hộ!

Câu cuối được nói kèm ánh mắt long lanh và tay đặt lên tim.

Ông Thịnh, với bản lĩnh đàn ông từng trải nhiều cơn "bão cảm xúc", vẫn không thể từ chối nổi ánh mắt đó. Ông gật đầu một cái nhẹ hều… và rồi chính thức mở cổng địa ngục.


18h, tầng hai nhà trọ biến thành… một nhà hàng chay tự phát.

Yến mặc tạp dề có hình cây rau diếp, chỉ huy Huy cắt cà rốt hình trái tim, Phong thì trang trí đĩa bằng cánh hoa khô (mà không ai chắc có ăn được không), còn Thúy thì… đến đúng giờ vàng để ngồi chụp hình.

– Mọi người nhớ tạo dáng nha! Em cần tấm "ngồi thiền trước đĩa salad" để đăng lên Instagram! – Thúy hí hửng.

Ông Thịnh bước vào bếp, nhìn mâm thức ăn mà lòng đau như cắt:
– Đây là… đậu hũ cuốn rong biển nhân hạt sen?
– Dạ, và bên kia là “canh thanh lọc cơ thể với rễ cây ngưu bàng”!

Ông Thịnh quay sang con robot của Huy đang bưng món "gỏi trái cây không tên", thì thầm:

– Cháu ơi, robot ăn được cơm trắng không?

Robot nhấp nháy:

“Tôi có thể giả vờ ăn nếu bác cần viện cớ trốn món chính.”


Bữa tiệc bắt đầu.

Yến đứng dậy nói lời khai mạc, Phong vỗ tay, Thúy livestream, còn Huy thì… lén giấu thêm muối trong túi áo.

– Chúc mọi người bữa tối nhẹ nhàng như gió, xanh mát như tâm hồn! – Yến cười tươi.

Nhưng mọi thứ không nhẹ nhàng cho lắm.

– Ơ… cái này là món gì? – Thúy hỏi, nhăn mặt nhìn "thạch nấm kombucha trộn hạt chia".

– Em gọi nó là “đố ai nuốt nổi”! – Phong vừa ăn vừa ghi chú.

Ông Thịnh thì dùng ống hút uống canh detox, mặt lạnh như thể đang trả nợ ngân hàng.

– Bác thấy sao ạ? – Yến hỏi đầy háo hức.

– Ờm... ừ... vị rất… thiền.

Con robot ngồi cạnh phát âm thanh “bíp bíp” – theo Huy giải thích là tiếng "mừng rỡ giả tạo".


Đỉnh điểm là khi Yến mang ra món tráng miệng: “kem chuối đông lạnh pha bột nghệ”.

Phong ăn một thìa, lập tức ho như sặc bụi gừng, còn Thúy thì nói thẳng:

– Em thà ăn mì gói với nước mắm còn hơn món này.

Yến lặng người. Ông Thịnh thở dài, đặt tay lên vai cô:

– Yến à… ai cũng có ước mơ, nhưng bữa nay ước mơ đó hơi quá tải với ruột già tụi bác.

Huy gật đầu lia lịa, con robot cũng nháy đèn đỏ – "báo động thực phẩm khẩn cấp".


Cuối cùng, mọi người đổ xô ra quán cháo lòng đầu ngõ. Thúy gọi hai tô, Huy gọi ba, Phong vừa ăn vừa chép cảm xúc “sống lại sau kiếp ăn chay”.

Chỉ có Yến ngồi lại sân thượng, tay ôm tô “kem chuối nghệ” của mình, thở dài.

Ông Thịnh bước lên, mang theo chai coca lạnh.

– Bác… bác không ghét món đó chứ?

– Bác ghét thiệt, nhưng bác quý cái tâm. Món ăn không ngon, nhưng người nấu thì đáng yêu. Nhớ lần sau cho thêm… xíu muối.

Yến cười tít mắt.

– Vậy tuần sau em thử "Pizza chay kiểu Ý", bác chịu không?

Ông Thịnh giật mình, lùi một bước.

– Để bác... xem lịch rồi báo lại sau nha con.

(Còn tiếp...)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.