Một buổi sáng u ám – theo đúng nghĩa đen, vì trời đổ mưa rả rích từ 5h sáng. Ông Thịnh mở cửa đi quét sân thì giật mình phát hiện… một chiếc dép tổ ong màu vàng nằm đơn độc giữa lối đi. Lạ ở chỗ: nó chỉ có một chiếc, và lấm lem bùn đất như vừa tham gia một trận chiến sinh tồn.
– Của ai để quên vậy trời? – ông lẩm bẩm.
Nhưng chỉ mười phút sau, Huy từ phòng lao xuống với vẻ mặt hoảng hốt:
– Bác ơi! Có người lấy dép em!
– Hả?
– Đôi dép vàng em để trước cửa, giờ còn có một chiếc. Chiếc còn lại biến mất!
Ông Thịnh nhìn lại chiếc dép lúc nãy… chính là nó. Nhưng điều lạ là, chiếc còn lại hoàn toàn bặt vô âm tín.
Buổi sáng hôm đó, khu trọ rơi vào tình trạng… căng như dây đàn.
– Em chắc chắn có để đủ hai chiếc! – Huy khăng khăng. – Em còn nhớ rõ mình xếp song song, khoảng cách đúng chuẩn 2,5cm vì em mắc chứng OCD nhẹ!
– Thằng nhỏ này… – ông Thịnh chép miệng.
Thế là cả khu nhà trọ bắt đầu vào chế độ “trinh thám nghiệp dư”.
Nghi phạm số 1: Phong – nhà văn mê tiểu thuyết trinh thám.
Phong bị tình nghi vì từng viết một truyện ngắn mang tên “Kẻ Trộm Mất Một Chiếc Dép”. Khi bị hỏi, Phong chỉ thở dài:
– Cái đó là ẩn dụ cho tình yêu dang dở. Em không hứng thú với dép thật.
Nghi phạm số 2: Thúy – người thường xuyên mang dép người khác vì… lười tìm.
– Em không mang dép tổ ong. Không hợp phong cách! Em chỉ đi loại quai mảnh, phối màu pastel!
Nghi phạm số 3: Con mèo của cô chủ nhà bên cạnh.
Yến khẳng định nhìn thấy nó tha một vật gì đó từ hành lang vào bụi chuối.
– Mèo Mỡ là bạn em! Em dám cá nó không lấy gì đâu!
– Bạn em nhưng không phải bạn dép em, hiểu chưa? – Huy đáp.
Cao trào đạt đến đỉnh điểm khi ông Thịnh – người không tin ma quỷ nhưng tin camera – quyết định trích xuất đoạn video từ chiếc camera cũ kỹ gắn từ thời “chống trộm vặt vãnh”.
Clip hiển thị rõ ràng:
00:35 sáng.
Một dáng người thấp thấp lù lù mở cửa ra ngoài. Trên tay là… một đôi dép tổ ong. Đi đến bậc cầu thang, người ấy mang vào, bước đi loạng choạng và… té uỵch xuống bậc.
Một chiếc dép văng xuống, rơi xuống bồn cây.
Người kia loay hoay ngồi dậy, nhặt một chiếc, loạng choạng quay vào. Chiếc còn lại... nằm lại trong bụi cây, đúng vị trí ông Thịnh tìm thấy.
Cả nhóm trố mắt nhìn vào màn hình.
– Ủa... đó là… ông Huy? – Yến hỏi nhỏ.
– Không, không, không thể nào… À! Khoan đã! – Huy tự đập trán. – Đêm qua em bị mất ngủ, định xuống lấy đồ shipper giao khuya… Không nhớ mình mang dép thiệt!
Phong phán:
– Thế là thủ phạm chính là nạn nhân?
– Đúng là vụ án nội tâm phức tạp! – Thúy vừa cười vừa quay story.
Chiều hôm đó, ông Thịnh thấy chiếc dép còn lại được Huy rửa sạch, bọc trong khăn, đặt trang trọng trước cửa phòng như… vật chứng tội lỗi.
– Bác nghĩ lần sau con nên đi chân đất luôn cho lành.
– Hoặc gắn chip định vị vào dép. Cho chắc!
– Ý không tệ đó bác…
Cả hai cười vang.
Trên sân thượng, Yến đang ngồi tưới cây, bật nhạc jazz, còn Phong gõ laptop cực nhanh, với tựa truyện mới: “Kẻ Mất Dép Và Những Tổn Thương Không Gọi Tên”.
(Còn tiếp...)