Một buổi sáng Chủ nhật đẹp trời, ông Thịnh vừa rót cà phê vừa mở điện thoại thì thấy dòng tin nhắn từ… chính quyền phường:
“Kính gửi các chủ trọ, mời đăng ký tham gia Cuộc thi nấu ăn Liên tổ dân phố, giải thưởng là phiếu mua hàng trị giá 1 triệu đồng và... giấy chứng nhận khu trọ văn minh.”
Ông định bỏ qua, nhưng Yến tình cờ đi ngang, liếc thấy rồi la lên:
– Trời ơi bác ơi, bác phải tham gia! Mình có thể đại diện cả khu trọ!
– Gì mà "mình"? Bác nấu chứ không phải con.
– Nhưng con phụ được mà! Con có thể làm món salad trái cây kiểu Ý! Mà không có trái cây, không có salad, chỉ có… nước cốt chanh và niềm tin!
Huy nghe thấy cũng chạy ra:
– Cho em nấu món trứng cuộn phô mai xúc xích robot. Robot sẽ làm hết. Em chỉ… chỉ đạo nghệ thuật.
– Còn con? – ông Thịnh nhìn Phong.
– Con phụ trách... bài thơ giới thiệu món ăn! Như: “Canh chua vị đậm, lòng người càng sâu. Một thìa nước cốt, nhớ mối tình đầu…”
– Khỏi!
Thế là cả khu trọ… quyết tâm thi nấu ăn.
Vấn đề bắt đầu từ cái nồi. Ông Thịnh yêu quý cái nồi áp suất hiệu Nhật từ năm 1999 như con ruột. Nhưng sáng hôm đó, sau khi Huy “nâng cấp nhẹ” bằng việc gắn thêm cảm biến nhiệt và loa thông báo, cái nồi bắt đầu… biết nói.
– Đang hầm thịt… vui lòng đừng mở nắp, bạn ơi… – nó nói bằng giọng Google Translate.
Phong suýt té ghế. Yến thì vỗ tay:
– Dễ thương quá! Có cảm giác như nấu ăn với... Siri vậy!
– Cái nồi này bây giờ mà bung nắp giữa hội thi là đi đời giấy chứng nhận văn minh đấy! – ông Thịnh gầm gừ.
Ngày thi đến.
Cả khu dân cư tụ tập tại hội trường tổ dân phố. Các đội mang đến đủ món: bún chả, chả giò, súp bí đỏ, thậm chí có người nấu cả... mì tôm trộn pate cá hộp.
Đội trọ ông Thịnh mang đến món "Cà Ri Gà Ba Thế Hệ", với khẩu hiệu:
“Cà ri hầm từ tình yêu, kỷ niệm và... cảm biến nhiệt.”
Cuộc thi đang suôn sẻ thì... cái nồi bắt đầu biểu diễn.
– Đang tăng áp suất… cẩn thận, nhiệt độ vượt mức 130 độ C…
– Em quên gỡ chế độ ‘Phát hiện nguy hiểm’! – Huy hoảng loạn.
– Tắt loa đi! – ông Thịnh gào lên.
Không kịp. Nồi rú còi inh ỏi như đang… phá án.
Các giám khảo giật mình, một người té ghế. Một cụ ông tưởng báo cháy, đòi gọi xe cứu hỏa. Chỉ có Phong điềm tĩnh đưa micro lên, đọc:
– “Trong tiếng nồi hét, lòng người lặng thinh. Cà ri dậy mùi như thơ tình chưa gửi.”
Sau một hồi xin lỗi ban tổ chức, ông Thịnh thở hổn hển. Tưởng thua rồi, ai ngờ ban giám khảo… cười như được mùa.
– Nồi nói chuyện lần đầu tiên thấy! Quá sáng tạo!
– Lại còn có thơ tấu hài nữa, đúng tinh thần khu phố: vui – sạch – lạ!
Kết quả: đội trọ ông Thịnh giành giải khuyến khích, được tặng phiếu mua hàng 300.000 đồng và… hộp đựng gia vị in logo tổ dân phố.
Yến thì hét toáng lên như trúng số. Huy cười tít mắt.
Ông Thịnh về tới nhà, ôm cái nồi, lẩm bẩm:
– Mày mà còn nói nữa là tao... đem đi bán ve chai đấy, biết chưa?
Cái nồi im lặng. Có lẽ cảm biến sợ.
Phong thì ngồi ở góc, hí hoáy viết nhật ký:
“Chương sau có thể là… món cháy khét và trái tim bốc khói.”
(Còn tiếp...)