phong ấn nguyên thủy

Chương 22: Gò Đá Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gò cát đen cao sừng sững, trên đỉnh lộ ra một tảng đá khổng lồ nứt vỡ. Những khe nứt đỏ rực như mạch máu, nhấp nhô như đang đập nhịp theo trái tim vô hình.

Lan Nhi bước lên trước, bàn tay run run chạm vào bề mặt tảng đá. Một tiếng rền trầm vang lên, chữ cổ khắc sáng bừng:

“Máu chảy. Cửa mở. Bốn mảnh ghép, một con đường.”

Không ai nói, nhưng bầu không khí chợt đặc quánh.

Kỳ Phong nhíu mày, giọng khàn khàn:
– Lại máu. Phong ấn này chỉ biết đến máu và hi sinh.

Mẫn Vy ôm chặt bùa, giọng run rẩy:
– Ý là… mỗi người đều phải… hiến máu?

Arion im lặng, ánh bạc đen trong mắt lóe sáng. Hắn nhìn dòng chữ, khóe môi nhếch nhẹ:
– Không phải hiến máu… mà là kiểm chứng.

– Kiểm chứng gì? – Lan Nhi hỏi, lòng dấy lên dự cảm bất an.

– Xem ai… thật sự là mảnh ghép trung tâm. – Giọng Arion lạnh như thép.

Một khoảng lặng đáng sợ phủ xuống. Ai cũng hiểu: nếu hiến máu, phong ấn sẽ tiết lộ sự thật. Và sự thật ấy có thể đẩy một người lên, còn ba kẻ còn lại trở thành chướng ngại.

Lan Nhi nắm chặt gậy, hét khẽ:
– Không được để nghi ngờ chia rẽ chúng ta thêm nữa! Nếu đây là cách duy nhất, thì… cùng làm. Không ai được rút lui!

Kỳ Phong bật cười khàn khàn:
– Ngươi nói dễ nghe lắm, Lan Nhi. Nhưng khi máu nhỏ xuống, nếu phong ấn chỉ nhận một kẻ, ngươi có chắc ngươi không trở thành kẻ thừa thãi?

Ánh mắt hắn sáng rực, như con thú đang chờ giây phút cắn xé.

Mẫn Vy sợ hãi, lùi hẳn về sau. Nàng rút ra bùa, thủ sẵn, mắt ngập lệ:
– Nếu… nếu một trong chúng ta bị chọn… còn lại sẽ làm gì? Giết ngay kẻ đó ư?

Arion tiến lên, rút thanh kiếm, lưỡi sáng bạc đen phản chiếu gương mặt lạnh lùng:
– Ta sẽ làm trước.

Không ai kịp ngăn, hắn rạch một đường trên lòng bàn tay. Máu nhỏ xuống khe đá. Tảng đá rền vang, ánh đỏ bùng lên dữ dội, như nuốt lấy giọt máu.

Tiếng rít khe khẽ vọng ra:
“Mảnh ghép thứ nhất… hợp cách.”

Cả ba còn lại chết lặng.

Kỳ Phong nghiến răng, lập tức rạch thương, để máu mình chảy xuống. Ánh sáng đỏ lại lóe, cùng giọng nói ghê rợn:
“Mảnh ghép thứ hai… hợp cách.”

Không khí nặng nề đến cực điểm.

Mẫn Vy run run, ngón tay cầm bùa rướm máu. Nàng khóc nấc, nhưng vẫn dí vết thương nhỏ xuống khe đá.

“Mảnh ghép thứ ba… hợp cách.”

Cả ba ánh mắt dồn về Lan Nhi.

Nàng siết chặt gậy, mồ hôi lạnh vã ra, cảm giác như đứng trước bờ vực. Nếu nàng cũng hợp cách, nghĩa là… cả bốn đều là mảnh ghép. Nhưng nếu không… nàng sẽ thành kẻ thừa thãi ngay lập tức.

Ánh mắt Arion lạnh băng, Kỳ Phong sắc như dao, Mẫn Vy run rẩy đầy lo sợ.

Lan Nhi hít một hơi, rồi cắn mạnh vào tay, để máu nhỏ xuống.

Khe đá rung lên, ánh đỏ bùng phát chói lòa. Rồi tiếng rền trầm vang vọng:

“Mảnh ghép thứ tư… hợp cách. Cửa… đã mở.”

Tảng đá nứt toác, cát đen cuộn xoáy. Một lối đi tối om hiện ra, sâu hun hút xuống lòng đất. Ma khí phả ra ngập trời, nặng trĩu đến mức nghẹt thở.

Cả bốn đứng im, nhìn nhau.

Không ai nói ra, nhưng trong lòng mỗi người cùng vang lên một câu:
Nếu tất cả đều là mảnh ghép… thì đến cuối, chỉ một kẻ có thể sống sót.

Lan Nhi khẽ thì thầm, như để tự trấn an:
– Chúng ta đã đi tới đây rồi… không thể quay lại nữa.

Họ bước vào bóng tối. Nhưng lần này, mỗi người đều nắm chặt vũ khí, và trong ánh mắt le lói ngọn lửa phòng bị lẫn sẵn sàng phản đòn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×