Tiếng đập của trái tim khổng lồ dội vang khắp không gian, hòa cùng tiếng gào thét rợn người.
Bốn phân thân máu lao ra từ vách, từng bước nện xuống nền đá ướt đẫm, để lại dấu ấn đỏ sẫm như dấu vết nguyền rủa.
Chúng giống hệt bốn người – từ dáng vẻ, ánh mắt, đến ấn ký khắc trên cơ thể. Nhưng khác biệt duy nhất là: trên khuôn mặt, nụ cười méo mó nhễu máu, như một sự chế giễu ác độc.
Lan Nhi chạm mắt với phân thân của mình.
Nó vận ấn ký ánh sáng, tạo ra khiên sáng rực rỡ, nhưng thay vì bảo vệ, tấm khiên ấy hóa thành lưỡi dao cắt xé, phản chiếu sự nghi hoặc mà cô luôn giấu kín.
– Ngươi… chỉ biết che chở người khác, nhưng ai sẽ che chở ngươi? – phân thân cười khẽ, giọng hệt cô. – Ngươi chỉ là con rối, tự trói mình trong gánh nặng không thuộc về ngươi.
Lan Nhi siết chặt tay, ánh sáng trong lòng run rẩy. Nhưng rồi cô hét lên, triệu hồi luồng sáng tinh khiết. – Ta che chở không vì bị buộc! Mà vì chính ta chọn con đường này!
Ánh sáng nổ tung, đập thẳng vào phân thân, khiến nó gào thét lùi lại, song nụ cười vẫn còn ám ảnh trong mắt Lan Nhi.
Arion đối diện với một bản sao lạnh lẽo hơn cả chính hắn.
Phân thân tung băng kiếm, đóng băng không gian, lời nói như mũi dao đâm thẳng vào tim: – Ngươi mang mặt nạ lạnh lùng để che đậy gì? Nỗi sợ bị bỏ rơi? Hay khát vọng được kẻ khác công nhận?
Arion cau mày, băng sương bùng lên từ ấn ký. – Ta không cần ai công nhận.
– Dối trá! – phân thân cười dữ tợn, băng trên tay nó sắc bén gấp đôi. – Ngươi sợ sự yếu đuối đến mức phải phủ kín nó bằng lớp băng này. Ngươi không lạnh lùng – ngươi chỉ đơn độc!
Một cú va chạm dữ dội, băng kiếm chạm nhau tóe lửa. Arion nghiến răng, rống lớn: – Đơn độc thì đã sao! Chính ta sẽ quyết định đường đi của mình!
Một vết rạn đầu tiên xuất hiện trên cơ thể phân thân máu.
Mẫn Vy run rẩy, khi thấy phân thân của mình cầm trong tay lá bùa máu. Nó bật cười, giọng trong veo nhưng đầy châm biếm: – Ngươi luôn sợ hãi, luôn trốn sau lưng người khác. Ngươi nghĩ những lá bùa giấy này có thể cứu ngươi khỏi định mệnh sao?
Vy lắc đầu, nước mắt trào ra. – Không… ta không chỉ là kẻ hèn nhát…
– Ngươi chỉ biết dựa dẫm! – phân thân lao đến, bùa máu vỡ tung như dao găm cắm khắp người cô. – Ngươi tồn tại chỉ để kéo người khác xuống vực cùng ngươi!
Trong cơn tuyệt vọng, ấn ký trên cánh tay Vy bùng sáng đỏ rực, phác thành vòng xoáy bùa chú, khóa chặt phân thân. Giọng cô vang lên, run rẩy nhưng cứng cỏi: – Ta yếu đuối, nhưng ta không vô dụng! Ta sẽ cùng họ đi đến cuối!
Phân thân gào lên, nứt vỡ từng mảnh.
Kỳ Phong gầm vang, vung kiếm lửa chém thẳng vào bản sao của mình. Nhưng phân thân cười dữ tợn, lửa trên thân nó còn hừng hực hơn.
– Ngươi khát khao sức mạnh, đúng không? – giọng nó rít gào, như dội từ lòng Phong. – Nhưng ngươi sợ. Ngươi sợ một ngày, sức mạnh ấy sẽ nuốt chửng tất cả, biến ngươi thành quái vật!
– Câm miệng! – Kỳ Phong chém mạnh, ngọn lửa đỏ rực xé toạc cả không gian.
– Ngươi chiến đấu không vì bảo vệ, mà vì nỗi sợ bị yếu hơn kẻ khác! – phân thân gào lên, lao đến, kiếm lửa va vào nhau tóe sáng. – Ngươi không chiến binh – ngươi là kẻ bị lửa của chính mình thiêu đốt!
Kỳ Phong nghiến răng, máu chảy tràn trên tay, nhưng anh hét lớn: – Nếu ta là ngọn lửa, ta sẽ để nó đốt cháy cả bóng tối! Ta không sợ nữa!
Ngọn lửa bùng nổ, bao trùm phân thân, thiêu rụi nó thành tro máu.
Bốn người, bốn cuộc chiến, từng kẻ phải xé toạc ảo ảnh và dối trá trong chính lòng mình.
Khi phân thân máu tan biến, trái tim khổng lồ gào thét rung chuyển, máu phun trào dữ dội như nổi giận.
Nhưng lần này, bốn ánh mắt đều đã khác. Họ bước tới, dù thân thể rách nát, nhưng trong lòng mỗi người đều bừng sáng một ngọn lửa không thể dập tắt.
– Chúng ta… không còn sợ bản thân mình nữa. – Lan Nhi thở gấp, song giọng đầy kiên định. – Nếu phong ấn muốn thử thách, chúng ta sẽ đáp lại đến cùng.
Trái tim khổng lồ rung mạnh, báo hiệu một cơn thịnh nộ mới sắp trỗi dậy.