phong ấn nguyên thủy

Chương 35: Con Đường Huyết Tế


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi cơn đại loạn lắng xuống, hang động im ắng khác thường.
Nhịp tim khổng lồ vẫn còn, nhưng chậm rãi, trầm nặng như tiếng trống tang vọng sâu trong lòng đất.

Một cánh cửa máu khép kín phía sau họ đã biến mất.
Chỉ còn một lối đi duy nhất mở ra từ tim, kéo dài vào bóng tối – hành lang máu đỏ lòm, chằng chịt ký tự cổ xưa, tỏa khí tức vừa linh thiêng vừa chết chóc.

Lan Nhi đưa tay lên ngực, vẫn còn cảm nhận nhịp tim rung rinh trong máu mình. – Đây chính là… Con Đường Huyết Tế.

Arion gằn giọng, mắt tối sầm. – Tế đàn ở cuối hành lang này. Nếu đúng như lời những bia đá trước kia… đây là nơi sự “hợp cách” thật sự được định đoạt.

Kỳ Phong siết chặt chuôi kiếm, máu còn loang trên tay chưa kịp khô. – Tức là… nơi chúng ta phải chọn ai sống, ai chết?

Không ai trả lời.
Không khí đặc quánh, chỉ còn tiếng mạch máu đập thình thịch từ bốn phía.

Họ bước vào hành lang.
Nền đất dày máu, mỗi bước chân lún sâu, in lại dấu vết đỏ rực không tan. Trên tường, ký tự huyết ngôn hiện lên, khắc lại từng bi kịch trong quá khứ – hình ảnh mười hai tu sĩ hợp cách đầu tiên, từng người gục ngã, máu loang, cho đến khi chỉ còn một kẻ bước lên ngai.

Mẫn Vy run rẩy, cố né tránh ánh nhìn. Nhưng ký tự lại tự động phát sáng, chiếu thẳng vào mắt họ cảnh tượng: những kẻ đồng hành từng sát cánh, cuối cùng quay mũi kiếm vào nhau.

– Không… không thể nào… – Vy lắc đầu, nước mắt lăn dài. – Tại sao cứ phải kết thúc bằng máu?

Lan Nhi nắm chặt tay cô, giọng nghẹn. – Bởi vì đó là quy luật của phong ấn. Nó cần hiến tế. Nó cần máu để tồn tại.

Đi sâu hơn, hành lang co hẹp dần.
Mỗi bước đi, máu từ vách tường nhỏ xuống, hòa vào dấu chân họ, tạo thành những vết run rẩy tỏa sáng.

Arion cau mày, đưa tay chạm thử, lập tức rụt lại. – Máu này… không phải máu vô tri. Nó đang đọc chúng ta.

Kỳ Phong nghiến răng. – Đọc để làm gì?

– Để chọn. – Arion đáp, giọng như băng. – Nó đang cân đo linh hồn, xem ai là kẻ phù hợp nhất để đi đến cuối.

Cả nhóm im lặng. Lời nói ấy, dẫu lạnh lùng, nhưng tất cả đều hiểu là sự thật.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một khoảng không mở ra.
Một tế đàn khổng lồ hiện ra, cao vút, bậc thang loang lổ máu khô. Trên đỉnh, bốn cột trụ dựng đứng, mỗi cột khắc ấn ký giống hệt trên cơ thể họ.

Giữa tế đàn, một vũng máu đỏ sẫm xoáy tròn, ánh sáng rọi lên từ đó như một con mắt đang chờ đợi.

Lan Nhi mặt tái nhợt, thì thầm: – Đây là nơi… bốn người chúng ta buộc phải đặt bước cuối cùng.

Một giọng nói mơ hồ vang vọng, như dội từ chính máu dưới chân họ:
Bốn kẻ bước vào. Chỉ một kẻ đi ra.

Mẫn Vy bật khóc, lắc đầu dữ dội. – Không! Chúng ta đã cùng nhau vượt qua tất cả, sao có thể đến đây để tàn sát lẫn nhau?

Arion im lặng, nhưng ánh mắt lóe lên tia tối.
Kỳ Phong siết chặt chuôi kiếm, hơi thở gấp gáp, trong lòng cuộn trào một nỗi sợ và giận dữ.
Lan Nhi cắn môi đến bật máu, bàn tay run rẩy, như muốn ngăn chặn tất cả nhưng bất lực.

Con Đường Huyết Tế không còn lùi được nữa.
Và trên tế đàn kia, vận mệnh của cả bốn sẽ phải được định đoạt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×