Bầu không khí trên tế đàn đặc quánh, như thể cả không gian bị nhấn chìm trong máu đông.
Tiếng tim đập vang lên, không còn là nhịp đập xa xăm từ lòng đất, mà dội ngay trong lồng ngực từng người – nhanh dần, dồn dập, như thể muốn bóp nghẹt linh hồn họ.
Lan Nhi bước lên bậc đầu tiên, bàn chân vừa chạm, máu loang ra thành hoa văn đỏ rực. Ba người còn lại nhìn theo, ánh mắt căng thẳng.
– Nó… gọi ta. – Lan Nhi thì thầm, giọng run nhưng ánh mắt sáng lên, như nghe thấy tiếng thì thầm nào đó trong đầu.
Ngay lập tức, ba cột trụ khác phát sáng.
Mỗi cột chiếu ra một luồng huyết quang, trói chặt lấy Kỳ Phong, Arion và Mẫn Vy.
Trong khoảnh khắc ấy, huyết âm vang vọng:
– Bốn mảnh ghép… chỉ một linh hồn có thể dung hợp.
– Ba kẻ còn lại… chỉ còn tro bụi.
Mẫn Vy hoảng loạn, cố vùng vẫy khỏi sợi xích máu vô hình. – Không! Chúng ta không thể giết lẫn nhau! Ta sẽ không chọn!
Một ảo ảnh hiện ra trước mặt nàng: hình ảnh Lan Nhi, Arion, Kỳ Phong đều gục ngã, máu loang khắp đất. Một giọng nói lạnh lẽo thì thầm vào tai:
– Chọn đi… nếu không, chính ngươi sẽ là người đầu tiên bị xóa khỏi.
Mẫn Vy òa khóc, tay run run đưa lên, như sắp nắm lấy dao khắc vào chính bạn đồng hành.
Arion lại bình tĩnh hơn cả.
Trong đầu hắn, một tiếng nói khác vang lên – trầm thấp, đầy mị lực:
– Ngươi sinh ra để bước lên ngai. Chúng là gánh nặng, là xiềng xích. Hãy loại bỏ chúng, và sức mạnh này sẽ thuộc về ngươi.
Trước mắt hắn, ảo ảnh mở ra: hắn đứng một mình trên tế đàn, máu bốn phương tụ về, sức mạnh vượt qua cả thiên đạo. Một nụ cười lạnh khẽ hiện trên môi hắn.
– Có lẽ… đây chính là số mệnh. – Arion thì thầm.
Kỳ Phong quỳ gối, tay ôm ngực.
Trong đầu chàng, hàng vạn tiếng gào khóc vang lên. Những linh hồn đã bỏ mạng trong con đường này gọi tên chàng, nguyền rủa chàng, ép chàng phải lựa chọn:
– Hãy hiến tế! Chỉ cần một nhát chém, ngươi sẽ sống!
Mồ hôi ướt đẫm, mắt Kỳ Phong đỏ rực. Trong thoáng chốc, chàng thấy lưỡi kiếm của mình đặt ngay cổ Arion.
– Không… không thể… – Chàng gầm lên, cố dằn bản thân lại, nhưng máu trong huyết mạch cuồn cuộn thôi thúc.
Lan Nhi, đứng trên bậc thang, lại nghe một giọng nói khác.
Không phải huyết âm, mà là tiếng thì thầm như từ sâu trong bản ngã:
– Ngươi chính là kẻ kết liễu. Chỉ ngươi mới giữ được phong ấn. Hãy chọn đi, đừng do dự… bởi nếu không, tất cả sẽ mất.
Nàng run rẩy. Trong mắt, hình ảnh ba người đồng đội mờ dần, thay thế bằng một viễn cảnh – phong ấn vỡ tung, Nguyên Thủy Thú thoát ra, thế giới thành biển máu.
– Nếu ta không chọn… mọi thứ sẽ sụp đổ. – Nàng cắn môi bật máu, nước mắt rơi trên bậc thang đỏ.
Máu trên tế đàn bốc lên từng cột lửa đỏ rực, tạo thành một vòng xoáy trên không trung.
Giọng nói vô hình vang dội hơn bao giờ hết:
– Chỉ một kẻ đi ra. Chọn đi!
Ánh sáng từ ấn ký trên cơ thể họ rực cháy, nhói buốt như hàng ngàn lưỡi dao cắt thẳng vào linh hồn.
Ba người trên cột trụ run rẩy, mỗi kẻ bị kéo vào ảo cảnh riêng – buộc phải chọn, buộc phải ra tay, hoặc trở thành vật tế.
Còn Lan Nhi, bàn tay đã đặt lên bậc máu cuối cùng, nơi dẫn đến trung tâm tế đàn.
Nàng nhắm mắt.
Trái tim như muốn nổ tung.
Và rồi – một tiếng nứt vỡ vang lên.
Không phải từ đá, mà từ chính lòng người.
Tiếng gọi của tế đàn đã bắt đầu.