Không gian trên tế đàn rung chuyển dữ dội.
Máu cuộn trào thành sóng, bốn cột trụ sáng rực, kéo cả nhóm vào vòng xiềng xích vô hình. Tiếng gọi ma mị dội thẳng vào tâm trí:
– Chọn đi! Kẻ mạnh sống, kẻ yếu diệt!
Lan Nhi cố chống cự, nhưng bậc thang máu dưới chân nàng nóng rực, như muốn nuốt trọn linh hồn. Nàng hét lớn:
– Đừng nghe nó! Đây chỉ là thử thách! Nếu ta giết lẫn nhau, phong ấn sẽ thắng!
Nhưng tiếng nàng nhanh chóng bị át đi bởi tiếng gầm gào trong lòng ba người còn lại.
Arion là kẻ đầu tiên không chịu nổi.
Sợi xích máu siết chặt quanh ngực, ép hắn quỳ xuống. Trong mắt hắn, ảo cảnh hiện ra: hắn thấy Kỳ Phong đang giơ kiếm đâm vào mình, thấy Lan Nhi cười nhạt, thấy Mẫn Vy quay lưng bỏ mặc hắn.
– Tất cả các ngươi… đều muốn ta chết… – Hơi thở hắn biến thành tiếng gầm trầm thấp, ấn ký nơi cổ bùng nổ, rực đỏ như ngọn lửa máu.
Một luồng khí tức dữ tợn trào ra.
Sợi xích máu vừa chạm vào hắn liền bị xé toạc.
Lan Nhi hốt hoảng. – Arion, dừng lại! Đây là cạm bẫy!
Nhưng hắn đã không còn nghe thấy. Máu bốc thành hơi, nhập vào thân thể hắn, khiến cơ bắp căng phồng, đôi mắt đỏ ngầu.
– Nếu chỉ một kẻ sống sót… thì kẻ đó phải là ta! – Arion gầm vang.
Sức mạnh từ ấn ký hắn bùng phát.
Huyết khí từ tế đàn không còn áp chế hắn, mà ngược lại, bị hắn nuốt chửng. Không gian rùng lên, cột trụ gãy đổ từng mảnh, những ký tự cổ đỏ rực tan loạn như tro tàn trong bão.
Mẫn Vy hét lên, nước mắt tuôn dài. – Không! Arion, ngươi đang để máu chi phối!
Nhưng Arion đã sải bước, từng bước dẫm nát nền tế đàn. Máu bắn tung tóe thành lưỡi dao sắc, xoáy tròn quanh hắn như một bão huyết.
Kỳ Phong vùng vẫy, gầm lên. – Tỉnh lại đi, Arion! Chúng ta cùng nhau đi đến đây không phải để…
Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị sóng máu quật thẳng vào tường tế đàn, miệng phun máu.
Lan Nhi thét lớn, mắt đỏ hoe. – Đủ rồi!
Nàng bật ấn ký trên trán, phóng ra luồng sáng xanh ngọc, dựng lên màn chắn che cho Kỳ Phong và Mẫn Vy. Nhưng đối diện nàng, Arion đã hoàn toàn biến đổi.
Arion đứng giữa vũng máu xoáy, mái tóc tung bay, mắt đỏ rực, toàn thân rực lên luồng khí máu hung tợn.
Hắn cười lạnh, giọng khàn khàn nhưng vang vọng:
– Ngai Xích Huyết… từ giờ là của ta.
Trong khoảnh khắc ấy, cả tế đàn rung chuyển như đáp lại.
Máu trên sàn, trên tường, trong những đường mạch đất… đều đổ dồn về phía hắn, tạo thành một ngai máu lơ lửng phía sau lưng.
Lan Nhi nắm chặt bàn tay run rẩy, tim đau nhói.
Cục diện đã vỡ tan – và từ giây phút này, con đường không thể quay đầu nữa.
Máu đỏ đã lên ngôi.