phu nhân bá đạo

Chương 3: Cuộc đấu trí trong phủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, trời trong xanh, nắng nhẹ rải lên sân phủ. Tiếng chim hót vang vọng khiến Trần Như Ý cảm thấy lạ lẫm. Một đêm ngủ ngon hiếm hoi sau khi xuyên không, nhưng chưa kịp tận hưởng thì Lan Nhi đã chạy vào, vẻ mặt tái nhợt.

“Phu nhân, không xong rồi! Có người tố người sai nhà bếp trộm đồ ngự thiện!”

Như Ý giật mình. “Trộm đồ? Là sao?”

“Người của phòng bếp nói tìm thấy vòng ngọc trong khay đồ ăn dâng lên lão phu nhân, nói là của người rơi lại. Họ bảo người dùng quyền ép người khác mang đồ quý vào dâng riêng, làm trái quy củ!”

Cô sững người vài giây. Mưu hèn hạ quá — chưa ở phủ tròn hai ngày mà đã có người muốn đẩy cô vào thế phạm tội!

“Ngươi biết ai đứng sau không?” cô hỏi.

Lan Nhi lí nhí: “Nghe nói là do Trắc phu nhân Lệ Hoa, người được Vương gia sủng ái trước đây…”

Như Ý nhếch môi. “Tốt. Nếu họ muốn chơi, ta sẽ chơi đến cùng.”

Buổi thẩm tra diễn ra ngay tại đại sảnh. Các phu nhân ngồi hai bên, lão phu nhân ngồi giữa ghế chủ tọa, dáng người uy nghiêm. Phía dưới, Lệ Hoa khẽ cười, dáng vẻ thướt tha nhưng ánh mắt ẩn giấu sự đắc thắng.

“Thưa lão phu nhân,” cô ta lên tiếng, “nô tỳ ở bếp nói chính phu nhân mới cho người mang khay này vào, trong khay lại có vòng ngọc quý. Chẳng phải muốn nịnh nọt riêng sao?”

Cả sảnh im bặt. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Như Ý.

Cô vẫn giữ nét mặt bình tĩnh. Cúi đầu chào lão phu nhân, giọng nhẹ mà rõ:

“Thưa mẫu thân, thần thiếp có thể được phép nói?”

Lão phu nhân nhíu mày. “Ngươi nói đi.”

Như Ý bước ra giữa sảnh, dáng đứng thẳng, không hề run. “Thứ lỗi, nhưng thiếp xin hỏi: vòng ngọc này là vật của ai?”

Một tỳ nữ nhà bếp run run đáp: “Là… của phu nhân mới, nô tỳ thấy nàng đeo khi dùng cơm hôm qua.”

Như Ý cười khẽ. “Thật sao? Ta nhớ rõ tối qua ngọc ấy bị tuột dây, ta đã nhờ Lan Nhi mang đến chỗ thợ sửa. Lan Nhi, mang bằng chứng ra đi.”

Lan Nhi lập tức mở gói vải, bên trong là vòng ngọc thật — dây chỉ đỏ vẫn đang dang dở, chưa kịp nối xong. Cả sảnh xôn xao.

Lệ Hoa biến sắc. “Không thể nào! Rõ ràng ta thấy…”

Như Ý quay sang, đôi mắt sáng lạnh. “Trắc phu nhân, chẳng phải ngươi vừa nói nô tỳ nhà bếp thấy sao? Sao bây giờ lại bảo ngươi thấy?”

Cả sảnh bỗng ồ lên. Lệ Hoa nhất thời nghẹn họng, mặt tái nhợt.

Như Ý khẽ bước đến, mỉm cười dịu dàng nhưng giọng sắc bén:

“Ngươi nói ta trộm đồ, tức là buộc tội ta phản quy củ Vương phủ. Vậy chứng cớ đâu? Hay chỉ là lời đồn để hãm hại người mới?”

Lão phu nhân nhìn cô thật lâu, rồi khẽ gật đầu. “Lời ngươi nói có lý. Người đâu, tra lại kẻ nhà bếp đưa tin.”

Vài người hầu bị lôi ra, sợ hãi quỳ rạp xuống, khai rằng được Trắc phu nhân sai làm giả bằng chứng để khiến phu nhân mất mặt.

Không khí như nổ tung. Lệ Hoa run rẩy quỳ xuống, mặt trắng bệch. “Thiếp... thiếp chỉ muốn cảnh báo phu nhân mới chớ làm quá giới hạn, không ngờ bọn hạ nhân ngu xuẩn đến vậy…”

“Cảnh báo?” – giọng Như Ý trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng. “Ngươi tưởng ta là loại người bị dọa mà không đáp trả sao?”

Lão phu nhân đập bàn: “Lệ Hoa, tội bịa đặt hãm hại, phạt cấm túc ba tháng, cắt một nửa bổng lộc!”

Cô ta cúi rạp người, không dám phản kháng.

Khi mọi người rời đi, chỉ còn Như Ý đứng trong sảnh, ánh sáng vàng nhạt rọi lên gương mặt bình tĩnh ấy. Cô mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo: “Ở đây, kẻ nào yếu sẽ bị nuốt sống. Mình không thể để họ kéo xuống.”

Chiều hôm đó, Vương Lạc trở về. Tin tức đã đến tai anh từ sớm. Anh bước vào hậu viện, thấy cô đang ngồi bên hiên, tay cầm chén trà, ánh mắt xa xăm.

“Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy,” anh cất tiếng, giọng khàn thấp.

Cô quay lại, ánh mắt trong trẻo nhưng cứng rắn. “Nếu ta không phản kháng, người khác sẽ nghĩ phu nhân của Vương phủ dễ bắt nạt. Mà ta thì không muốn làm kẻ yếu.”

Anh khẽ bật cười. “Ngươi không chỉ thông minh mà còn biết đúng lúc ra đòn. Vòng ngọc thay giả kia — kế đó là do ngươi nghĩ ra từ đầu sao?”

Như Ý chớp mắt, nửa thật nửa đùa: “Thiếp chỉ học từ nơi làm việc cũ thôi. Ở đó, nếu không phản công đúng lúc, sẽ bị người khác đạp xuống.”

“Làm việc?” – anh khẽ cau mày. “Nơi đó là đâu?”

Cô khựng lại, rồi cười gượng: “Chỉ là... một nơi rất xa. Có thể Vương gia sẽ không tin đâu.”

Ánh mắt anh sâu như đáy hồ, dường như nhận ra điều gì đó lạ thường, nhưng không hỏi thêm. Anh chỉ bước lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm cô.

“Ta không quan tâm ngươi đến từ đâu,” anh nói, giọng trầm ấm như gió đêm, “chỉ cần nhớ — khi đã bước vào phủ này, không ai có quyền động đến phu nhân của ta.”

Hơi thở anh phả nhẹ lên môi cô, mang theo mùi trầm ấm áp. Trái tim Như Ý đập loạn nhịp. Cô lúng túng quay đi, giọng nhỏ đến mức chỉ đủ để chính mình nghe thấy:

“Nguy hiểm thật… nhưng sao lại khiến người ta khó rời mắt đến vậy?”

Anh rời khỏi hiên, nhưng trước khi đi, khẽ nói một câu khiến cô khựng lại:

“Phu nhân, từ giờ… hãy chuẩn bị. Cuộc chơi trong phủ này chỉ mới bắt đầu.”

Trên nền trời đêm, ánh trăng hắt xuống bóng hai người xa dần. Như Ý nắm chặt tay, đôi mắt lóe sáng kiên định.

Cô khẽ nói với chính mình:

“Nếu đã phải sống ở nơi này, ta sẽ không chỉ là phu nhân – ta sẽ là người nắm quyền trong phủ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×