Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 339: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Sau khi nàng xuất hiện, ánh mắt Vân Tiêu vẫn luôn không đặt ở trên người nàng, dường như vạn vật trên thế gian cũng không thể so với ánh mắt nàng.
“Nàng đã đến rồi……”
Thật lâu sau, môi mỏng nam nhân khẽ mở, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này.
“Đúng, ta tới tìm chàng.”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nét mặt chứa đầy ý cười.



Đối với Tần Lạc, nàng không chút nào sợ hãi.
Đúng vậy, chỉ cần có nàng bên cạnh, chẳng lẽ bon họ không ứng phó được khó khăn?
Sắc mặt Tần Lạc rất khó coi: “Vân Lạc Phong, ngươi như thế nào lại ở chỗ này? Chẳng lẽ Cẩm Dục thất thủ? Không ɢɨết được ngươi?”
Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi nheo lại, khóe môi tươi cười lộ ra hàn khí.
“Ta nghe nói, ngươi muốn đoạt phu quân của ta?”


Tần Lạc hừ một tiếng: “Thì tính sao?”
“Phải không?” Vân Lạc Phong nhún vai: “Vậy nói không chừng ngươi sẽ vừa mất phu quân lại mất thuộc hạ.”
Tần lạc sắc mặt âm trầm: “Lời này của ngươi có ý gì?”
“Ý của ta…… Đã thực rõ ràng, Cẩm Dục đi cung điện của ngươi tìm Bạch Túc, nếu ngươi trở về chậm, nói không chừng Bạch Túc sẽ bị nàng mang đi.”
Nghe vậy, Tần Lạc trào phúng cười: “Bạch Túc yêu ta ૮ɦếƭ đi sống lại, hắn căn bản sẽ không rời khỏi ta.”
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta đưa cho Cẩm Dục độc dược, có thể làm Bạch Túc lâm vào hôn mê, cho nên, mang hắn đi, dễ như trở bàn tay.”
Đây là nàng cùng Cẩm Dục thương lượng qua, nàng đưa Cẩm Dục độc dược mang Bạch Túc đi, mà chính mình, chắc chắn sẽ dùng việc này nói cho Tần Lạc biết.
Nếu như Tần Lạc trở về bắt Bạch Túc lại, vậy phải xem thực lực của Cẩm Dục như thế nào……
Quả nhiên, sau khi nghe Vân Lạc Phong nói, sắc mặt Tần Lạc tức khắc đen lại, lòng иgự¢ chứa đầy lửa giận.
Đáng tiếc chính là, lửa giận này cũng không có bao lâu, đã bị nàng áp xuống.


“Bạch Túc đi rồi, ta còn là có thể bắt trở về, nếu Quỷ Đế rời đi, sợ là ta rất khó bắt lại hắn!”
Tần lạc cười lạnh một tiếng, hơi hơi nâng cằm, cao ngạo nói.
“Huống chi, ngươi cần phải ૮ɦếƭ!”
Đúng vậy!
Nếu Vân Lạc Phong không ở chỗ này, ả có lẽ sẽ lập tức bỏ lại Vân Tiêu đi bắt Bạch Túc, nhưng mà, bởi vì có Vân Lạc Phong, ả cần thiết lưu lại nơi này đánh ૮ɦếƭ Vân Lac Phong.
Con ngươi Vân Lạc Phong trầm xuống, đi đến bên người Vân Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Chàng có mấy phần nắm chắc?”
Vân Tiêu trầm mặc nhìn Tần Lạc, trầm giọng nói: “Năm phần.”
“Nhưng là……” Vân Tiêu ngẫm nghĩ, tiếp tục nói: “Ả dùng bí thuật tăng lên thực lực, hẳn là có thời gian hạn chế, chờ tới thời gian rồi, ta có thập phần nắm chắc.”
Tần Lạc, căn bản không phải đối thủ Vân Tiêu, nếu Vân Tiêu không bị thương, ɢɨết ả càng là dễ như trở bàn tay.
Vân Lạc Phong đem ánh mắt chuyển hướng về phía Tiểu Trùng Trùng.

Cả người Tiểu Trùng Trùng run lập cập, kђเếק đảm lui về phía sau hai bước, yếu ớt nói: “Đừng nhìn ta, ta đánh không lại ả……”
“Ngươi là tổ tông Long tộc, vô dụng như vậy?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Sau này, còn không bằng đem ngươi nướng ăn.”
Tiểu Trùng Trùng hoảng sợ nhìn về phía Vân Lạc Phong, nữ nhân này là ác ma sao?
“Không, ta hữu dụng, ta tuyệt đối hữu dụng.”
“Ngươi hữu dụng? Vậy sao ngươi còn để cho Vân Tiêu bị thương?”
Vân Lạc Phong trào phúng nói.
Tiểu Trùng Trùng đánh không lại nữ nhân này về tình cảm có thể tha thứ, nhưng lúc trước thì sao? Có nó tại đó, thế nhưng Vân Tiêu có thể cùng Bạch Túc đánh nhau đến bị thương?
“Ta……” Tiểu Trùng Trùng vốn dĩ muốn vì chính mình biện giải, lại đột nhiên không nói nên lời.
Đúng vậy, nó xác thật vô dụng! Thế nhưng làm chủ nhân bị thương, nhưng ai bảo lá gan của nó quá nhỏ? Hoàn toàn không dám cùng người khác đánh nhau đến ૮ɦếƭ sống……
“Cho ngươi mười lăm phút, nghĩ ra biện pháp đối phó nữ nhân này, ngươi đừng vội cự tuyệt ta, ta biết ngươi khẳng định có biện pháp, ta cùng Vân Tiêu sẽ kéo dài cùng ả mười lăm phút! Nếu ngươi làm không được, giữ ngươi lại cũng không có tác dụng gì, còn không bằng nướng ăn.”


Thần sắc Tiểu Trùng Trùng lặp tức thay đổi, đôi mắt tràn ngập sợ hãi, nữ nhân trước mắt hiển nhiên không phải đe dọa nó, nếu chính mình nghĩ không ra biện pháp, nàng thật sự sẽ đem mình nướng ăn.
Vân Lạc Phong cũng không đi để ý tới Tiểu Trùng Trùng, đem tầm mắt đặt ở trên người Tần Lạc.
Giờ phút này, nàng không hề che dấu thực lực của chính mình, đem tất cả thuộc hạ phóng hết ra……
Hỏa Hỏa, Tiểu Thụ, Trà Trà, còn có…… Tiểu Mạch, Vân Dực, quân đoàn khô lâu, Tầm Kim Thử nhất tộc……
Tần Lạc vừa thấy đến quân đoàn khô lâu liền phát hỏa, ánh mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Chính là ngươi đoạt quân đoàn khô lâu của ta!”
Vân Lạc Phong bất giác nhíu mi.
Thì ra, trước đây quân đoàn khô lâu này là của Tần Lạc ……
“Hừ!” Tần Lạc hừ lạnh một tiếng, đôi mắt kích động lửa giận: “Bất quá tất cả thuộc hạ của ngươi đều thả ra, ta đây sẽ không lưu lại bất cứ cái gì!”
Ngay khi Tần Lạc nói ra những lời này, trong khoảnh khắc sấm sét ầm ầm, gió nổi mây phun, tóc đen bay lượn trong gió, tuyệt mỹ dung nhan đầy dữ tợn.


“Sách, điên nha đầu, không nghĩ đến thời điểm này, chúng ta tổ tôn còn có thể gặp nhau, không tồi không tồi.”
Quân lão gia tử cười hai tiếng, nhìn phía ánh mắt Tần Lạc tỏ ra ngưng trọng.
Hắn tự hỏi một vấn đề.
Nếu chính mình bám trụ cùng Tần Lạc, Vân nha đầu cùng Quỷ Đế có thể có vài phần hy vọng chạy trốn ……
Hơn nữa, hắn cũng đã nhìn ra, chỉ cần ra khỏi táng Thần Sơn, cho dù nữ nhân này thực lực cường đại, cũng không làm gì được bọn họ.
Vân Lạc Phong nghe được lời này, kinh ngạc nhìn Quân lão gia tử.
“Người như thế nào lại ở đây?”
Quân lão gia tử vốn đang làm bộ dạng tiên phong, hiện giờ nghe thấy Vân Lạc Phong nói, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã trên đất.
Quân lão gia tử đầy ai oán nhìn Vân Lạc Phong: “Vân nha đầu, hoá ra ngươi lại không phát hiện ta tồn tại?”
Tốt xấu lão cũng là một người sống, liền đứng ở bên cạnh Vân Tiêu, nha đầu này lại không có phát hiện ra lão?
Cảm giác chính mình tồn tại có bao nhiêu thấp?
Vân Lạc Phong xoa xoa mũi, trên mặt lộ ra tươi cười sáng lạn.
“Xin lỗi, chỉ cần nơi nào có Vân Tiêu xuất hiện, ta chỉ có thể nhìn đến chàng, nếu không phải người nói chuyện, ta cũng chưa phát hiện người tồn tại.”
Giờ này khắc này, Quân lão gia tử tỏ ra thật ủy khuất, phỏng chừng hắn có thể xúc động đến độ đâm tường.
Vân Tiêu lãnh khốc nhìn Quân lão gia tử, khi nghe hai người nói chuyện, hắn đã hiểu ra thân phận của Quân lão gia tử.
Không nghĩ tới, lão nhân này……Lại chính là ông ngoại mình?
“Vân Lạc Phong, đừng cho là ta không biết ngươi muốn cố ý kéo dài thời gian!” Tần lạc hừ lạnh một tiếng, trên người khí thế càng thêm mãnh liệt: “Đáng tiếc, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.”
Vân Lạc Phong nhún vai, kinh ngạc chuyển hướng Tần Lạc: “Xem ra, ngươi cũng không phải ngu xuẩn như vậy ……”
“Hừ!”
Tần lạc hừ một tiếng, uy áp cường đại phóng ra, trên mặt ả gợi lên một tia tươi cười đắc ý.
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong hít sâu một hơi, nếu kéo dài thời gian không thành, kia cũng chỉ có thể cùng đối mặt.
Bá!
Thân ảnh Vân Tiêu, giống như một con chim ưng, tốc độ thực nhanh làm người kinh ngạc, không tới nửa ngày đã đến gần Tần Lạc.
Cùng lúc đó……
Chúng thú cũng có động tác.
Hỏa Hỏa biến thành một hỏa hồng hồ ly, ngọn lửa trên người mãnh liệt thiêu đốt, nơi nào bị nàng đi qua, trở thành một mảnh đất khô cằn, trong không khí tản ra dày đặc mùi khét.
Trà Trà mở ra mồm to đầy máu, hung hãn nhằm phía Tần Lạc.
Nó còn chưa cắn được đến đùi Tần Lạc, đã bị Tần Lạc một chưởng đánh bay.
Nhưng nó cũng không dừng lại, tiếp tục bò dậy hướng đến Tần Lạc.
Chuột hậu dẫn dắt đám Tầm Kim Thử, cùng tạo thành quấy nhiễu cho Tần Lạc, tuy nhiên, thực lực của Tầm Kim Thử đều không phải rất mạnh, loại quấy nhiễu này không có tác dụng quá lớn, chỉ có thể hơi bám trụ được một chút thời gian mà thôi.
Quân đoàn Khô Lâu bất tử bất diệt là Tần Lạc nhiều năm qua đã tiêu phí tâm huyết, có thể tưởng tưởng được sự cường hãn trong đó, mặc dù quân đoàn Khô Lâu đều chỉ ở cảnh giới Thánh Quân, nhưng bọn họ bất tử bất diệt, lại làm Tần Lạc ăn không ít mệt.
Đương nhiên, người cường hãn nhất không ai ngoài Tiểu thụ.
Từ sau khi hấp thu ký ức xong, thực lực của hắn cũng tăng lên không ít, nhưng muốn khôi phục thực lực như trước thì không dễ dàng như vậy.
Hắn vẫn chỉ có thể dần dần làm thực lực tăng lên.
Thế nhưng, những dây mạn đằng kia giống như có sinh mệnh, chẳng những biết chủ động tấn công mà còn biết né tránh công kích của Tần Lạc, khiến Tần Lạc bị quấy nhiễu, hứng trọn đòn công kích của Vân Tiêu.
Đáng tiếc, Tần Lạc cũng không yếu đến mức đó, công kích này không có khả năng tạo thành thương tổn lớn cho ả.
Tần Lạc âm thầm cắn răng, trong lòng rất phẫn nộ, nếu không phải bị Tần gia hạn chế tự do, hơn nữa phong ấn thực lực, ả cũng sẽ không bị động như thế.
Nếu ả có thực lực trước kia, nháy mắt có thể trực tiếp hạ gục những người này......
Nghĩ vậy, ánh mắt Tần Lạc lập loè vài cái, tầm mắt dừng ở khuôn mặt của Vân Lạc Phong.
Nguyên nhân chính mình bị động như thế, đều là bởi vì nữ nhân này!
Những người khác, ả có thể buông tha, nhưng chỉ mình nàng, bắt buộc phải ૮ɦếƭ!
"\'Cút ngay!"
Tần Lạc một chưởng đột kích Hỏa Hỏa, thừa cơ nhắm về phía Vân Lạc Phong.
Nhưng ả còn chưa tới trước mặt Vân Lạc Phong, lại lần nữa bị Vân Tiêu ngăn cản đường đi.....
Nam nhân trước mặt, lãnh khốc giống như sát thần, làm người ta sợ hãi.
Tần Lạc có chút run rẩy, càng nhiều hơn vẫn là không cam lòng.
"Quỷ Đế! Ngươi tốt nhất đừng đối đầu cùng ta, nếu không, đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc.... ..."
Dùng từ thương hoa tiếc ngọc đối với một người nam nhân như vậy, Tần Lạc cũng không cảm thấy không đúng.
Trong mắt mọi người, nữ nhân đều phải phụ thuộc nam nhân, mà ở trong mắt ả, nam nhân chỉ là món đồ chơi của nữ nhân thôi!
Vân Tiêu một câu cũng không cho ả, trong cặp mắt lãnh khốc của hắn không hề có ả tồn tại.
Tần Lạc vô cùng phẫn nộ, bàn tay bao lấy một tầng linh khí, đánh về phía иgự¢ Vân Tiêu....
... ...... ...
Nhìn trận chiến đấu này, tâm Vân Lạc Phong dần dần trầm xuống, trong đầu nàng không ngừng suy tư, có biện pháp gì có thể giải trừ khốn cảnh trước mắt.
Tuy nói bí thuật của Tần Lạc được hạn chế thời gian, nhưng chỉ sợ.... ....Vân Tiêu bọn họ không giữ được đến lúc đó.
"Chủ mẫu!"
Bỗng nhiên, Tiểu Trùng Trùng hét to một tiếng.
Vân Lạc Phong giật mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con sâu to mọng đã tới trước mặt.
Vân Lạc Phong mày nhăn lại, còn không kịp đem Tiểu Trùng Trùng quăng ra ngoài, liền cảm nhận ấn đường tê rần, một cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua ấn đường truyền khắp toàn thân nàng.
Tiểu Trùng Trùng yếu ớt rớt xuống dưới, vừa vặn rớt xuống lòng bàn tay đang mở ra của Vân Lạc Phong.
Nó vô cùng đáng thương nhìn Vân Lạc Phong: "Ta đã đem huyết tinh quý giá nhất cho ngươi, ta phải tu dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục, ngươi nhất định phải giữ lời, đừng đem nướng ăn.
Cho đến thời điểm nhắm mắt, Tiểu Trùng Trùng còn không quên dặn dò một câu, sợ Vân Lạc Phòng thừa dịp nó ngủ đem nó nướng ăn......
"Tiểu Mạch, ngươi chiếu cố nó."
Vân Lạc Phong đem Tiểu Trùng Trùng ném cho Tiểu Mạch, chợt nàng cảm nhận được khí huyết dâng trào, thực lực cũng dần dần tăng lên.... ..
Ánh mắt Tiểu Mạch trước sau dõi theo Vân Lạc Phong, hắn có cảm giác, sức mạnh của Tổ Long tinh huyết trên người Vân Lạc Phong, lực lượng cường đại đến đáng sợ.
Ở trên đại lục, Long là một loại linh thú cường đại mà hi hữu.
Nó chẳng những có thực lực cường hãn mà toàn thân trên dưới đều là trân bảo, bất luận là long huyết, long thịt, long gân, tất cả đều là những vật đại bổ, càng không nói đến long tinh huyết.
Phải biết rằng, tinh huyết là đồ vật trân quý nhất trong cơ thể của một con rồng, thời điểm con rồng đó đem tinh huyết ra dâng tặng đồng nghĩa với việc đem tinh khí của chính mình rút cạn, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của tinh huyết.
Huống chi, tình huống trước mắt này, còn không phải người bình thường.
Nó là lão tổ tông Long tộc!
Tổ Long tinh huyết, đó là sự tồn tại trân quý thế nào chứ? Một giọt tinh huyết này cũng không chỉ tạm thời giúp Vân Lạc Phong tăng lên thực lực, hơn nữa......Cũng sẽ cho nàng rất nhiều lợi ích, con đường tu luyện sau này cũng bớt được rất nhiều đường vòng.
Tiểu Mạch nhìn Tiểu Trùng Trùng trong lòng иgự¢, mày nhẹ nhàng nhăn một cái, có lẽ lúc Vân Tiêu nhận lấy Tổ Long liền có chủ ý này.
Nếu không, vì sao hắn vô duyên vô cớ muốn cứu một tiểu gia hỏa như vậy?
Tần Lạc vốn dĩ muốn nhanh chóng giải quyết đám người này, trong giây lát lại cảm nhận được phía trước truyền đến lực lượng, ả kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy lực lượng sau khi tăng lên của Vân Lạc Phong, đáy mắt hiện lên một tia hoảng loạn.
"Sao lại thế này?"
Chẳng lẽ nữ nhân này cũng có thể dùng bí thuật để tăng thực lực.
Không!
Phiến đại lục không có phương pháp này, nếu có, hiện tại mình chính là thần linh tồn tại.
Ở đại lục lạc hậu như vậy, còn có người có thể làm thực lực của chính mình tăng lên tới cảnh giới thần linh?
Sắc mặt Tần Lạc trắng bệch, bước chân dần dần lui về phía sau, nhưng ả còn chưa kịp xoay người chạy trốn, một âm thanh giống như ác ma từ đỉnh đầu ả truyền đến.
"Muốn đi đâu?"
Trong hư không, bạch y nữ tử chậm rãi mà xuống, khoé môi nàng nở nụ cười lạnh, lạnh lùng nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc ngăn chặn nội tâm hoảng loạn, cắn răng nói: "Hôm nay ngươi may mắn, chờ ngày sau ta lại tìm ngươi tính sổ."
"Ngày sau?" Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, "Ngươi còn có ngày sau?"
Tần Lạc gắt gao nắm chặt tay.
Nếu là ngay từ đầu, ả sẽ cùng Vân Lạc Phong liều mạng, cùng là dùng bí thuật tăng lên thực lực, ai ૮ɦếƭ ai sống còn chưa biết.
Chẳng qua.... ...
Thời gian của ả đã sắp hết, một khi đã đến giờ, chính mình sẽ mặc người xâu xé.
Bởi vậy, ả ta chỉ có thể tạm thời rời đi, chờ sau khi khôi phục lại tìm những người này tính sổ.
Đáng tiếc, nữ nhân này, rõ ràng không nghĩ sẽ cho ả đi.... ...
"Cút ngay!"
Tần Lạc không tính toán xin tha, thân mình ả nháy mắt hướng về phía Vân Lạc Phong phóng đi, trong mắt một manh hung ác.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vươn tay.... ...
Phanh!
Nàng một chưởng gắt gao bao bọc lấy đối phương kéo đến trước mặt, trong mắt đen nhánh hiện lên một tia cười lạnh.
"Ngươi muốn đoạt nam nhân của ta, hiện giờ cứ đi như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ của Tần Lạc vì tức giận mà đỏ bừng, âm ngoan trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
"Há mồm ngậm miệng nam nhân của ngươi, thân là một nữ nhân, ngươi còn biết xấu hổ hay không?"
Tần Lạc đã từng vì háo sắc mà bị mọi người nói là háo sắc, khi đó ả đã đứng ra dạy dỗ đám người kia, cũng nói rằng nam nhân có thể tam thê tứ tђเếק, vì sao nàng không được?
Đương nhiên, đó là lúc sự tình phát sinh trên người ả.
Nếu như có quan hệ với người khác.......Như nói Vân Lạc Phong, trong lòng ả ta liền nhận định đối phương không cần mặt mũi, không hề phụ đức.
Vân Lạc Phong cười: "Hắn là nam nhân danh chính ngôn thuận của ta, ta có nói sai sao? Nếu ta vì hành vi nói như vậy mà cảm thấy thẹn, vậy ngươi muốn cường đoạt nam nhân của người khác, chẳng phải là nên xấu hổ mà đâm đầu ૮ɦếƭ?"
"Ngươi.... ..."Sắc mặt Tần Lạc dữ tợn, "Vân Lạc Phong, ngươi đừng đắc ý, nếu ngươi dám chạm vào một ngón tay của ta, nhất định sẽ có người vì ta mà tới ɢɨết ngươi!"
"Phải không?" Vân Lạc Phong nhướng mày, "Ta đây liền chờ người nọ tới ɢɨết ta."
Vân Tiêu đã sớm đứng yên lặng bên cạnh Vân Lạc Phong, mắt hắn đen lãnh khốc, chỉ là cái khí thế kia, khiến cho Tần Lạc có chút sợ hãi.
Người nam nhân này cũng giống như vị lão nhân kia, đều là người đã đạt tới cảnh giới Nửa Bước Hư Không. Tuy chỉ vừa tiến vào cảnh giới này không lâu, nhưng khí thế của hắn quá cường đại, cường đại đến mức làm người ta sợ hãi.
Tần Lạc dùng sức đem tay của tay của mình từ lòng bàn tay của Vân Lạc Phong thu trở về, lại một chân đá về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng, vốn định ra tay ngăn cản, ai ngờ, đúng lúc này, thân mình nàng cứng đờ, oanh một tiếng, một cỗ lực lượng cường đại trong óc nàng bị phá tan, trước mặt Tần Lạc trực tiếp bay ra ngoài.
Ảo cảnh, tóm lại vẫn là hư ảo……
Ban đầu quân đoàn Cương Thiết Liệt Diễm bị Vân Lạc Phong ném vào ảo cảnh tu luyện, ở thời điểm ảo cảnh biến mất bị tự động truyền tống ra ngoài, chật vật té ngã trên mặt đất.
Bọn họ đều mang theo biểu tình kinh ngạc cùng mê man, nghiễm nhiên không biết đang xảy ra chuyện gì……
Đang lúc sắc mặt Vân Lạc Phong xảy ra một chút biến hoá, một tiếng cười hưng phấn đột nhiên truyền đến làm thân thể Vân Lạc Phong bỗng nhiên chấn động.
"Tuyệt Thiên, rốt cuộc ta cũng rời khỏi cái ảo cảnh đáng ૮ɦếƭ kia! Ha ha ha!"
Mặc Thiên Thành hưng phấn tươi cười oa oa, trong mắt lập loè kích động, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vân Lạc Phong, nhanh chóng đi vọt qua hướng nàng, duỗi tay liền muốn ôm nàng.
Khi Mặc Thiên Thành chạy đến trước mặt Vân Lạc Phong, một cánh tay từ bên cạnh duỗi tới, đem Vân Lạc Phong kéo vào trong иgự¢, hai tròng mắt lãnh khốc giống như một thanh lợi kiếm, bắn về phía Mặc Thiên Thành.
"Ngươi là ai?"
Sắc mặt Mặc Thiên Thành trầm xuống, bên cạnh Tuyệt Thiên thế nhưng có nam nhân khác?
Ánh mắt Vân Tiêu rất kiên định: "Ta là phu quân của nàng."
Mặc Thiên Thành hỏng mất, hắn oa oa kéo mặt xuống, tức giận chỉ vào Vân Tiêu, nói với Vân Lạc Phong: "Tuyệt Thiên, ngươi nói cho ta, nam nhân này là đang nói dối, ngươi như thế nào có phu quân? Hắn nhất định đang nói dối, ta đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi như thế nào có thể vứt bỏ ta? Như thế nào có thể?"
Thực lực của Mặc Thiên Thành, Vân Lạc Phong đã được chỉ giáo qua, lúc trước ở trong ảo cảnh, nàng vì cứu Cơ Cửu Thiên mới bất đắc dĩ giả mạo Tuyệt Thiên.
Ban đầu cứ nghĩ sẽ tăng thực lực lên trước khi Mặc Thiên Thành rời khỏi ảo cảnh, ai ngờ, hắn thế nhưng lại đem ảo cảnh phá bỏ……
"Nhất định là người nam nhân này dụ hoặc ngươi, ta muốn ɢɨết hắn, nếu hắn ૮ɦếƭ, ngươi chính là của ta!"
Mày Vân Tiêu nhẹ động, đang muốn tiến lên, phía sau vươn tới một bàn tay, kéo cánh tay hắn lại.
Vân Lạc Phong nhìn hắn lắc lắc đầu, hai tròng mắt nhìn về phía Mặc Thiên Thành.
Nói thật cho ngươi biết, ta không phải Tuyệt Thiên, lúc trước ta là vì cứu Cơ Cửu Thiên, mới giả mạo hắn."
"Không, ngươi chính là Tuyệt Thiên!"
Thần sắc Mặc Thiên Thành rất thống khổ: "Ngươi đem ta nhốt ở ảo cảnh ngàn năm, ta liền đợi ngươi ngàn năm, vì sao ngươi muốn đối xử với ta như vậy?"
Khoé miệng Vân Lạc Phong co rút, lúc ấy nàng chỉ hoảng quá nên nói bừa, không ngờ hắn lại tin là thật. Mặc Thiên Thành thật sự cho rằng nàng là Tuyệt Thiên!
"Phong Nhi, chờ ta."
Vân Tiêu tiến đến bên tai Vân Lạc Phong, nhẹ giọng nói.
"Vân Tiêu……" Tâm Vân Lạc Phong căng thẳng, "Mặc Thiên Thành thực lực không đơn giản, chàng……"
"Yên tâm, ta sẽ sống trở về gặp nàng."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!