Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 340: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Sau khi Vân Tiêu nói xong, hắn cùng Mặc Thiên Thành đồng thời biến mất, chỉ để lại một trận gió nhẹ phất qua bên tai Vân Lạc Phong.
Quân lão gia tử như thấy được sự lo lắng của Vân Lạc Phong, hơi hơi giơ khóe môi: “Nha đầu, cháu yên tâm, Vân Tiêu không phải người lỗ mãng như thế, hắn khẳng định có tính toán của mình.”
Vân Lạc Phong nhướng mày, ánh mắt quét về phía Quân lão gia tử.
“Nghe nói ông tới tìm cháu cùng Vân Tiêu, vì sao lại đi nhiều ngày như vậy?”
Quân lão gia tử sắc mặt có chút xấu hổ: “Cái này, nói ra thì rất dài……”



“Vậy nói ngắn gọn.”
“Khụ khụ,” Quân lão gia tử ho khan hai tiếng, “Chuyện là thế này, sau khi ta đi vào Táng Thần Sơn này, ngẫu nhiên gặp một đôi phu thê, liền cùng đôi phu thê này kết bạn đồng hành, đáng tiếc là, trên đường chúng ta phân tán……”
Nhắc tới việc này, Quân lão gia tử có chút tiếc nuối, ngay cả ông cũng không biết vì sao, ở trước mặt đôi phu thê kia, ông lại có chút co quắp.
Hơn nữa, vị nữ tử áo đỏ kia, còn mang đến cho ông một loại cảm giác quen thuộc ……
“Sau khi cùng đôi phu thê kia bị bắt phân tán lúc sau, ta liền lọt vào hiểm cảnh, lại gặp được Vân Tiêu bị thương, chúng ta thật vất vả rời khỏi bẫy rập, lại gặp nữ nhân điên kia!” Lão nhân rất căm giận bất bình.


Vân Lạc Phong không hề hỏi nhiều, tầm mắt nàng nhìn về phía Vân Tiêu cùng Mặc Thiên Thành rời đi, đáy mắt mang theo một tia lo lắng.
……
Sau khi rời đi không lâu, Vân Tiêu cùng Mặc Thiên Thành xuất hiện song song ở trước mặt Vân Lạc Phong.
Giờ phút này hai người cũng không có sử dụng lăng không phi hành, ngược lạ, họ đi bộ đến nơi không xa, sắc mặt cả hai đều có chút khó coi, hai tròng mắt MặcThiên Thành càng là phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Tiêu, ánh mắt kia giống như là hận không thể ăn tươi nuốt sống Vân Tiêu vậy.
“Nhanh như vậy?”
Vân Lạc Phong sửng sốt, nàng còn chưa kịp lo lắng được bao lâu , Vân Tiêu đã kết thúc?
Thân hình Vân Tiêu chợt lóe, giơ tay ôm Vân Lạc Phong vào trong lòng иgự¢, trong đôi mắt lãnh khốc dần dần hiện ra một tia ý cười.
“Giải quyết chuyện khác, ta nhất định thật nhanh, nhưng mà……” Nam nhân dừng một chút, “Ở trên giường, ta nhất định giải quyết rất chậm.”
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm, ngước mắt lên, đối diện với nam nhân đang mỉm cười, trên trán nháy mắt xuất hiện vạch đen.
“Vân Tiêu, là ai dạy ngươi nói lời này?”


Nhớ mang máng, năm đó Vân Tiêu, đối với chuyện tình cảm dốt đặc cán mai, đơn thuần đáng yêu, hiện giờ, lại là có thể mặt không đổi sắc trêu chọc nàng?
“Không có thầy dạy cũng tự hiểu.”
Vân Tiêu chăm chú nhìn nữ tử trong lòng иgự¢, cong cong khóe môi.
Sắc mặt Mặc Thiên Thành đã đen đến không thể đen hơn, ánh mắt kia giống như muốn ɢɨết ૮ɦếƭ Vân Tiêu.
“Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này.”
Dù sao Mặc Thiên Thành cũng là lão quái vật sống nhiều năm như vậy,
Vân Tiêu mới hơn hai mươi tuổi thôi, nếu cho Vân Tiêu thêm mấy năm, Mặc Thiên Thành nhất định không phải đối thủ của hắn.
Nhưng mà hiện giờ……
"Hắn rất lợi hại, đấu công bằng, ta khó mà thắng được hắn!" Vân Tiêu nhàn nhạt quét mắt Mặc Thiên Thành, “Cho nên, ta cùng hắn lập một quy định, không được dùng linh lực, chỉ dùng vật lộn phân định thắng thua..”
“Hắn đồng ý?”

Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
“Đúng vậy,” Vân Tiêu gật gật đầu, “Nhưng mà, ta còn có một yêu cầu, đó là hai bên phải tự phong ấn thực lực.”
Đúng là Linh Giả có thể tự phong ấn thực lực, giống như người cường đại cũng có thể phong ấn thực lực của người thấp hơn mình.
Đương nhiên, nếu là tự phong ấn thực lực của chính mình, có lẽ sẽ không có người làm như vậy……
Bởi vì một khi phong ấn thực lực, không có người ngoài hỗ trợ thì sẽ không có cách nào cởi bỏ, đây cũng là nguyên vì sao bọn họ lại đi bộ tới.
“Hắn sẽ không đồng ý yêu cầu này chứ?” Vân Lạc Phong giật mình.
Mặc Thiên Thành này không phải đơn thuần, mà là ngu xuẩn.
Có lẽ là bị Vân Lạc Phong nói trúng, sắc mặt Mặc Thiên Thành càng ngày càng khó coi, hung tợn trừng mắt nhìn Vân Tiêu.
“Hắn vốn dĩ không đồng ý,” Vân Tiêu hơi hơi giơ giơ khóe môi, “Nhưng ta dùng phép khích tướng, hắn bị ta chọc giận, liền đồng ý.”
Mặc Thiên Thành hừ một tiếng: “Có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là dựa vào vật lộn thắng ta, có bản lĩnh chúng ta so đấu thực lực chân chính một chút.”


Giống như không nghe được Mặc Thiên Thành nói, Vân Tiêu buông lỏng ra Vân Lạc Phong, chậm rãi đi tới trước mặt Quân lão gia tử.
“Ở đây chỉ có ông là Nửa Bước Hư Không, cho nên, ông có thể giúp ta cởi bỏ phong ấn.”
Mặc Thiên Thành lập tức mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên hắn suy nghĩ cẩn thận cái gì, gương mặt tươi cười đáng yêu xoát đến một tiếng trở nên đỏ bừng.
“Ngươi…… Ngươi là cố ý!”
Vân Tiêu liếc mắt nhìn Mặc Thiên Thành, tức ૮ɦếƭ người không đền mạng nói: “Bị ngươi phát hiện?”
Cả người Mặc Thiên Thành run rẩy không thôi, gia hỏa này cố ý lừa mình tự phong ấn linh lực, mục đích chính là vì muốn bá chiếm Tuyệt Thiên!
“Vân Tiêu, sao ngươi lại trở nên phúc hắc như vậy chứ?” Vân Lạc Phong quét mắt về phía khuôn mặt nhỏ xanh mét của Mặc Thiên Thành, trong mắt hàm chứa ý cười.
Lại nói, Mặc Thiên Thành này cũng là một người đáng thương.
Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.
Nếu không phải lúc đầu Mặc Thiên Thành phản bội Tuyệt Thiên, làm sao lại bị nhốt ở ảo cảnh ngàn năm?


Cho dù cuối cùng hắn đổi ý, nhưng phản bội chính là phản bội, giống như gương vỡ không thể lành.
“Tiểu tử, ngồi xuống!”
Quân lão gia tử bảo Vân Tiêu khoanh chân ngồi xuống trước mặt mình, bàn tay to thô ráp hung hăng đánh ở phía trên bả vai của Vân Tiêu.
Ngay lập tức, thân mình hắn chấn động, phảng phất như có một cỗ lực lượng cường hãn len lỏi ở bên trong thân thể.
Không bao lâu sau, oanh một tiếng, linh khí ồ ạt thoát ra., khắp thiên địa đều bị bao phủ bởi linh khí nồng đậm kia.
“Cảm giác khôi phục lực lượng …… Thật không tồi.”
Vân Tiêu hoạt động bả vai, ánh mắt hắn chậm rãi dừng ở trên người Vân Lạc Phong ……
“Vân Tiêu, về sau ngươi không thể lại mạo hiểm.” Tâm Vân Lạc Phong rốt cuộc hạ xuống, lại một khuôn mặt lạnh như cũ, nói.
“Ta không yên tâm……”
“Cái gì?”
Vân Lạc Phong sửng sốt, không rõ nam nhân lời này là có ý tứ gì.
“Cạnh ngươi có một tai hoạ ngầm như vậy, ta không yên tâm, cũng may hắn dễ bị lừa, nói mấy câu đã khiến cho hắn tự phong ấn thực lực của mình.”
Không biết có phải Vân Tiêu cố ý hay không, lời này vừa nói ra, khuôn mặt xanh mét của Mặc Thiên Thành một chút nữa liền khóc ra.
Hai mắt hắn đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tiêu, ánh mắt kia như muốn đem đối phương bầm thây vạn đoạn mới cam tâm!
“Kẻ lừa đảo, ngươi là kẻ đại lừa đảo!” Mặc Thiên Thành cắn chặt môi, căm giận trừng mắt nhìn mắt Vân Tiêu, lại chuyển hướng Vân Lạc Phong, biểu tình nháy mắt trở nên đầy ai oán: “Tuyệt Thiên, nam nhân này có cái gì tốt, ngươi lập tức hưu hắn rồi gả cho ta, ta đợi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại nhẫn tâm vứt bỏ ta sao?”
Vân Lạc Phong nhíu nhíu mày: “Ta là Vân Lạc Phong.”
“Ngươi chính là Tuyệt Thiên, nếu không, ngươi không thể có được truyền thừa của hắn, Tuyệt Thiên này là người thà rằng làm chính mình biến mất, cũng sẽ không tùy tiện giao cho một người! Trừ phi, người này chính là chuyển thế của hắn!”
Nghe được lời này, Vân Lạc Phong rất bất đắc dĩ.
Tuy rằng đến nay nàng vẫn chưa tìm được truyền nhân của Tuyệt Thiên, nhưng nàng có cảm giác, có một ngày, nàng sẽ gặp được truyền nhân của Tuyệt Thiên.
Chỉ là, hiện giờ, nàng phải nghĩ cách giải quyết Mặc Thiên Thành trước!
“Vân Tiêu, ngươi thấy thế nào?” Vân Lạc Phong chuyển hướng Vân Tiêu, hỏi.
“Hiện tại không ɢɨết được hắn.” Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày, nói.
“Vân nha đầu, Tiêu nhi, theo ta, các cháu tạm thời mang tiểu tử này theo bên người, tránh cho hắn lại đi gây họa những người khác.”
Đừng thấy thực lực Mặc Thiên Thành đã bị phong ấn, ai biết một khi bị kích thích, hắn có thể tự giải phong ấn hay không? Hơn nữa, bọn họ muốn ɢɨết hắn cũng không có dễ dàng như vậy……
“Gia hỏa này là bom hẹn giờ, mang theo bên người rất nguy hiểm.”
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, chậm rãi mở miệng.
Dù cho lão gia tử không biết bom hẹn giờ là cái gì, nhưng cũng có thể hiểu được ý tứ của Vân Lạc Phong.
Mặc Thiên Thành đương nhiên cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, trong lòng rất phẫn nộ cùng ủy khuất, hắn muốn ςướק Vân Lạc Phong đem theo bên người, nhưng cũng biết chỉ là phí công.
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày, trên mặt hơi hơi hiện lên một tia quang mang, “Phong ấn của hắn có thể giữ bao lâu?”
Phong ấn được phân ra rất nhiều loại, giống như loại tự phong ấn này, nhất định sẽ giữ lại một đường sống.
“Ba năm, trong ba năm này, hắn không thể tự động cởi bỏ phong ấn, trừ phi…… Trừ phi gặp phải thời điểm cửu tử nhất sinh, sẽ có hy vọng phá giải phong ấn.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vân Tiêu nói không ɢɨết được Mặc Thiên Thành.
“Vậy tạm thời mang theo bên người.”
Thời gian ba năm , là đủ rồi……
“Được.”
Đối với lời nói của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu cũng không có phản đối.
“Đáng tiếc……” Vân Lạc Phong thở dài, "Đáng tiếc vừa rồi đã để Tần Lạc chạy thoát, thời gian Tổ Long Tinh Huyết phát huy tác dụng đã sắp hết, nên ta không thể thừa thắng xông lên.".
Vân Tiêu quay đầu, ánh mắt sâu tối như hang sâu, không chút ánh sáng, một tia sát ý từ đáy mắt hiện lên.
“Chúng ta rời khỏi đây trước, ta sẽ tìm người tới san bằng Táng Thần Sơn này……”
... ...... ...
Bắc Châu.
Châu chủ đang ở bên trong phủ nghe được thị vệ hội báo, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia hung ác.
“Vân Lạc Phong đã trở lại?”
Trước đó, nhất tộc Thánh Nữ phái người đi Vô Hồi Đại Lục tìm Diệp gia gây phiền toái, Vân Lạc Phong cũng đuổi theo, nhưng mà vài ngày trước thám tử phủ Bắc Châu lại bẩm báo rằng gặp được Vân Lạc Phong ở quân thành?
Thánh Nữ tộc lại thất bại?
Còn về việc làm của Vân Lạc Phong ở Thánh Nữ Tộc thì vẫn chưa bị truyền ra ngoài nên không có người nào biết..
Thánh Nữ tộc không có thói quen lui tới cùng ngoại giới, Tần tuyết lại tử vong, tất nhiên không có người đem chuyện này nói cho châu chủ……
“Cha……”
Một người nam tử yên lặng đi tới trước mặt châu chủ, trong mắt hắn là thâm cừu đại hận không thể che dấu.
“Song nhi, sao con lại tới đây?” Sắc mặt Châu chủ dịu xuống một chút, hỏi.
Hai nhi tử của mình, một ૮ɦếƭ một bị thương, tất cả, đều là do Vân Lạc Phong ban tặng.
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ nhân tội ác ngập trời kia!
Lăng Song đã không còn phong độ nhẹ nhàng như trước, mặt mày âm trầm: “Cha, có phải Thánh Nữ tộc thất bại, không thể bắt được thân nhân của Vân Lạc Phong hay không?”
“Không sai, ta còn cho rằng Thánh Nữ tộc cường đại thế nào, hóa ra đều là một đám không dùng được! Đi bắt vài người cũng không xong, còn không bằng Bắc Châu chúng ta tự mình phái người đi.”
Châu chủ hừ một tiếng, cắn răng nói.
“Cha, người không thể nói như vậy, nếu như bị Thánh Nữ tộc nghe được, nhất định sẽ liên lụy đến toàn bộ Bắc Châu chúng ta,” Đáy mắt Lăng Song hiện lên một đạo khói mù, “Huống chi, lúc này là Thánh Nữ tộc khinh địch, cũng không phái cao thủ đi, hơn nữa…… Thánh Nữ tộc nhiều năm sừng sững không ngã như vậy, mấy lục địa đều phải cho mặt mũi, nàng khẳng định dựa vào chính mình, nói không chừng…… Đã là nửa bước hư không!”
Nửa Bước Hư Không……
Mấy chữ này, làm châu chủ hít một ngụm khí lạnh.
“Ở đại lục chúng ta hình như còn không có cường giả nửa bước hư không đi? Sớm nhất cũng là ở mấy trăm năm trước, ta vẫn luôn tưởng sẽ đột phá cái cảnh giới kia, nhưng cũng chưa thể đột phá.”
“Tam đại trưởng lão của Thánh Nữ tộc, ở vài thập niên trước đã đến đạt
Thánh Quân cao giai, vị tộc trưởng Thánh Nữ tộc trong truyền thuyết kia thực lực sẽ không kém đi?”
Không sai, tam đại trưởng lão Thánh Nữ tộc đều tới Thánh Quân cao giai rồi, tộc trưởng Thánh Nữ tộc chẳng lẽ còn thấp hơn bọn họ?
“Nếu nàng còn ở đây, ta chắc chắn tin tưởng nàng là Nửa Bước Hư Không, đáng tiếc, nàng đã mất tích mười mấy năm……” Châu chủ lắc lắc đầu, nói.
“Phụ thân, tuy nàng mất tích nhưng tam đại trưởng lão vẫn còn ở đây, tam đại trưởng lão cũng đã bế quan mười mấy năm, nói không chừng đã sớm đột phá.”
Trên thực tế, nhiều năm như vậy, mấy châu lục đều ôm tâm tình sợ hãi đối với Thánh Nữ tộc, nguyên nhân không phải là tam đại trưởng lão.
Mà là, vị tộc trưởng trong truyền thuyết của Thánh Nữ tộc, rất nhiều người sớm đã suy đoán nàng đã tới Nửa Bước Hư Không, nhưng không ai có thể chứng thực thôi……
Mặc dù hiện giờ nàng mất tích, nhưng cũng không có người nào dám bất kính với Thánh Nữ tộc.
“Cha……” Trên mặt Lăng Song hiện lên một tia sát khí, “Vân Lạc Phong ɢɨết đệ đệ, lại phế đi con, thù này hận này, ɢɨết ả cũng không đủ, cho nên, chỉ có xuống tay với người bên cạnh ả, mới có thể làm cho ả thống khổ.”
Châu chủ nhíu chặt mày lỏng rồi rời ra.
“Vậy con muốn làm cái gì?”
Lăng Song cười lạnh một tiếng: “Cha cũng biết, con cùng ả tranh cãi, là bởi vì Hoàng Oanh Oanh, lúc ấy con không biết Vân Lạc Phong cùng
Bắc Châu có thù oán, cũng không biết Hoàng Oanh Oanh là thị nữ, vì thế mới có thể khiến cho hai bên mâu thuẫn! Nếu ả để ý Hoàng Oanh Oanh như vậy, thì con nhất định phải có được Hoàng Oanh Oanh!”
“Song nhi!” Châu chủ sắc mặt đại biến, “Con tuy bị Vân Lạc Phong phế đi, nhưng vẫn là công tử của Bắc Châu, hiện nay con là người thừa kế duy nhất, ta nhất định sẽ tìm được danh y chữa khỏi bệnh cho con !Con tuyệt đối không thể nghênh thú nữ nhân Hoàng Oanh Oanh kia, thân phận của nàng căn bản là không xứng với ngươi!”
“Cha, người đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ ta không phải muốn nghênh thú nàng, mà là muốn nàng làm tђเếק! Không! Làm tђเếק nàng cũng không đủ tư cách, ta chơi đùa nàng một thời gian là đủ rồi!”
Nghe được lời này, trong lòng Châu chủ nhẹ nhàng thở ra, hắn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: “Vậy con cũng đừng để Hoàng Oanh Oanh rời đi, nữ nhân Vân Lạc Phong kia rất trọng tình nghĩa, ngươi giữ lại Hoàng Oanh Oanh là có thể uy ђเếק nàng.”
Lăng Song tươi cười mang theo một tia âm ngoan, đáy mắt tràn đầy hận ý.
Hoàng Oanh Oanh, lúc trước ta đối với ngươi tốt như thế, ngươi lại bỏ ta mà đi, hiện giờ, ngươi đừng mơ tưởng lại được ta đối xử tốt.
Ta đối với ngươi, chỉ có hận!
“Song nhi, con đi xuống nghỉ ngơi, ta sẽ phái người đi tìm Hoàng Oanh Oanh.”
“Dạ, phụ thân.” Lăng Song cáo từ rời đi.
Châu chủ nhìn bóng dáng Lăng Song, mày càng nhăn chặt.
Nếu không phải hắn chỉ có hai nhi tử, hơn nữa một đứa đã ૮ɦếƭ, hắn cũng đã sớm từ bỏ phế vật này!
Đáng tiếc, hiện giờ phế vật này là nhi tử duy nhất của hắn, hắn nhất định không tiếc bất cứ thứ gì, cũng muốn chữa khỏi hắn!
“Vân Lạc Phong, nhiều người giúp ngươi thì thế nào? Ta có Thánh Nữ tộc làm hậu thuẫn, còn sợ một tiểu nha đầu như ngươi?” Nhớ lại chuyện quá khứ, châu chủ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Ai giúp ngươi, đều khó thoát khỏi cái ૮ɦếƭ!”
Từ chuyện hôn sự của hắn và Hồng Loan dẫn đến phân tranh, thì hai bên đã chú định rằng không thể đội trời chung!
Đông Châu, quân thành.
Quân Phượng Linh mi giác nhẹ dương, mặt mày anh khí hiên ngang đảo qua một đám người đem mình cùng Diệp Cảnh Thần vây khốn ở bên trong, mắt phượng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Diệp công tử, Diệp phu nhân, không biết có thể về nhà ta nói chuyện một chút được không?
Tên nam tử trung niên cầm đầu kia mỉm cười đi đến bên cạnh hai người, dù trên mặt hắn mang theo tươi cười, lại là ngoài cười nhưng trong không cười, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy xảo trá cùng âm hiểm.
Quân Phượng Linh cùng Diệp Cảnh Thần nhìn nhau, khóe môi đều là nụ cười lạnh.
“Xin lỗi, ta muốn tới quân thành tìm người, chỉ sợ không có thời gian.”
Từ ngày nàng cùng Diệp Cảnh Thần tiến vào Táng Thần Sơn tìm kiếm Vân Lạc Phong, lại ở Táng Thần Sơn gặp được một người lão giả kết bạn mà đi, ai ngờ nửa đường gặp nguy hiểm, thế cho nên mấy người bị phân tán, hơn nữa, bọn họ thân chịu trọng thương, may mắn có người đến cứu, sau đó rời khỏi Táng Thần Sơn.
Vốn dĩ bọn họ muốn tiếp tục tiến vào tàng Thần Sơn, lại ngoài ý muốn biết được, Vân Lạc Phong đã sống sót rời đi! Hơn nữa, còn ở trong quân thành này.
Cho nên, nàng cùng Diệp Cảnh Thần lập tức chạy tới Quân gia, còn về đám người trước mắt này, trước đó hai người họ chưa từng gặp qua, cũng chưa từng xảy ra tranh chấp gì.
“Diệp phu nhân, ngươi đừng cự tuyệt quá nhanh,” trung niên nam nhân hơi hơi mỉm cười, “Các ngươi cũng mới đến, trong Thất Châu Đại Lục khẳng định có rất nhiều thứ không tiện, nếu gia nhập Ngụy gia chúng ta, liền có thêm một phần bảo đảm.”
Nói tới đây, trung niên nam nhân dừng một chút.
“Còn người các ngươi muốn tìm, ta đây nhất định sẽ phái người giúp các ngươi tìm kiếm.”
“Nếu ta từ chối thì sao?”
Quân Phượng Linh tươi cười mang theo một tia lạnh lẽo, lạnh giọng nói.
Sắc mặt nam nhân trung niên trầm xuống một chút: “Cho các ngươi gia nhập Ngụy gia ta, là phúc của các ngươi, đừng không biết tốt xấu, nếu không phải tiểu thư đưa ra yêu cầu này, Ngụy gia chúng ta cũng không phải người nào đều có thể tiến vào! Huống chi, gia nhập hay không, hẳn là do Diệp công tử quyết định, một nữ tắc nhân gia như ngươi không có tư cách quyết định việc trọng đại như thế.”
Cảm nhận được lửa giận của nữ tử bên người, Diệp Cảnh Thần cầm tay nàng, mặt mày ôn nhuận đang nhìn về hướng nam tử trung niên, hơi hơi hàm chứa một tia lạnh lẽo.
“Diệp gia ta, là do phu nhân ta định đoạt, nàng tất nhiên đại biểu cho quyết định của ta.”
“Ngươi……” Sắc mặt nam nhân trung niên một thanh, tức giận chỉ vào Diệp Cảnh Thần, hắn vừa định gầm lên một tiếng, một thanh âm kiều diễm từ phía sau truyền đến.
“Ngụy thúc, ngươi lui xuống trước, để cho ta tới nói cùng bọn họ.”
Thanh âm thiếu nữ cười duyên, nháy mắt hấp dẫn rất nhiều sự chú ý trên đường phố.
Nàng ta mặc một thân xiêm y màu hồng phấn tha thướt, tôn lên làn da trắng như tuyết của mình, nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý nhất của mọi người nơi đây.
“Tiểu thư.”
Mọi người Ngụy gia chắp nắm tay, cung kính nói.
Tiểu thư Ngụy gia bọn họ là đệ nhất thiên tài, chẳng những dung mạo tuyệt song, lại có thiên phú trác tuyệt, chỉ sợ toàn bộ đông thành, cũng chỉ có hai vị Quân gia kia mới có thể vượt qua nàng……
Đương nhiên, dù cho Quân Phượng Linh phong hoa tuyệt đại, dung nhan so với tiểu thư Ngụy gia cao thượng không phải cùng một cấp bậc, nhưng người Ngụy gia tuyệt đối sẽ không thừa nhận điểm này.
“Diệp công tử,” Ngụy Linh mỉm cười đi đến trước mặt Diệp Cảnh Thần, khuôn mặt đáng yêu nở nụ cười trông có vẻ hồn nhiên, “Ta là thật sự thưởng thức ngươi, mới muốn ngươi gia nhập Ngụy gia ta, mà thê tử của ngươi, ta cũng có thể làm nàng trở thành người Ngụy gia, chỉ cần ngươi gật đầu, ta có thể đem Ngụy gia ta sở hữu cho ngươi.”
Bên trong Ngụy gia có vô số đệ tử chi thứ, nhưng dòng chính chỉ có một người là Ngụy linh, bởi vậy, nàng cũng là người thừa kế Ngụy gia này.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!