Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 353: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Tầm mắt Trương Mặc lạnh lùng đảo qua hai huynh muội Âu Phi, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Chỉ bằng loại không có não như thế mà cũng đòi sánh đôi với Hồng Loan?
Nhìn theo bóng lưng mấy người Hồng Loan rời đi, Âu Phi nhẹ nhàng thở phào.
Hắn làm trò trước mặt Hồng Loan, nói ra những lời nói ấy, còn lo Hồng Loan sẽ tính sổ với hắn, cũng may là Hồng Loan không thèm để ý đến hắn.....
"Ca!"



Mắt thấy Âu Phi sắp đi, Âu Lan liền gấp gáp gọi hắn lại.
"Muội có chuyện cần ca giúp đỡ."
Âu Phi khựng bước, nhíu mày: "Do muội mà ta đắc tội với Hồng Loan, còn làm ta mất đi cơ hội theo đuổi nàng ấy. Bây giờ muội lại nhờ ta giúp, chuyện này sẽ không liên lụy ta nữa chứ?"
"Ca, ca yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ca, người mà muội muốn ca gây phiền phức chỉ là một tân sinh mà thôi....."
"Tân sinh?"


Hai chữ này quả thật làm Âu Phi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là một tân sinh, trong Học Viện Tây Châu này, một tân sinh còn không mặc tình hắn xoa tròn Ϧóþ dẹp sao?"Ai bảo muội là muội muội ta! Dưới tình huống không nguy hại đến ta, ta có thể giúp muội...."
Nghe thấy lời này của Âu Phi, Âu Lan liền cười tươi.
Ả vừa bị uất nghẹn trước mặt Hồng Loan, bây giờ tất nhiên là phải tìm người xả ra.
Mà tên tân sinh kia, hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất....
Thời khắc này, huynh muội Âu Lan đâu ngờ tới, nữ tử tân sinh trong miệng họ lại là người mà cả đời này bọn họ không thể trêu chọc nổi.
Cũng chính cái không ngờ tới này đã khiến bọn họ phạm phải sai lầm hối hận cả đời.
________
"Các ngươi đã nghe tin gì chưa? Đệ nhất bảng chữ Thiên năm năm trước, Hồng Loan sư tỷ đã trở lại học viện rồi."
"Ha, chuyện này ta có biết. Nghe nói, Âu Phi sư huynh còn xảy ra tranh chấp với Hồng Loan sư tỷ. Lúc ấy, một người bằng hữu của ta cũng có mặt, y tận mắt chứng kiến mọi chuyện."


"Kỳ thực, so với chuyện này thì ta càng quan tâm đến một chuyện khác hơn. Các ngươi có biết Hồ Li trưởng lão không? Chính là vị trưởng lão yêu nghiệt trẻ tuổi nhất học viện chúng ta."
"Ta biết, ta biết! Sao thế?"
"Hai ngày trước, có hai tân sinh đến học viện, cả hai đều rất đẹp, còn có quen biết với Hồ Li trưởng lão. Có điều, hai tân sinh kia là phu thê. Người nam hình như là huynh đệ của Hồ Li trưởng lão, còn người nữ thì lại là tình nhân của ngài ấy.""Sao.... Sao có thể? Như vậy khác gì Hồ Li trưởng lão đào góc tường nhà người ta? Ngươi chắc chắn chuyện này là thật?"
"Khẳng định là thật! Có người chính tai nghe được những lời này từ miệng Trương Hạ sư tỷ. Còn nói chính mắt Trương Hạ sư tỷ nhìn thấy nữ tử kia cùng Hồ Li trưởng lão ở trong rừng tằng tịu với nhau. Tuyệt đối là người thật việc thật....."
Trong học viện, cả đám người đang bàn tán sôi nổi, tuy nhiên, sau khi cảm nhận được một ánh mắt lãnh khốc như sát thần từ phía sau bắn tới, bọn họ tức khắc hoảng sợ, vội quay đầu lại nhìn, liền thấy một nam tử toàn thân mặc trường bào đen đang lạnh mặt nhìn bọn họ.
Ánh mắt người nọ quá kinh khủng, kinh khủng đến mức khiến tim người ta run rẩy.
"Hồng Loan đã đến Học Viện Tây Châu?"
Vân Lạc Phong kinh ngạc, chuyện này.... Sao Hồng Loan lại không nói nàng biết?
"Trương Hạ? Đây là người phương nào?"
Đôi đồng tử đen nhánh của Vân Tiêu hiện lên sát ý, môi mỏng mím chặt, khí thế toàn thân tuôn ra như sóng lớn dậy trời, khiến người ta sợ hãi đến cực điểm.

Bất kể kẻ nào dám bôi nhọ Vân Lạc Phong, đều đáng ૮ɦếƭ!
Đúng lúc này, trước mặt bỗng truyền tới tiếng bước chân, Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, dương mắt nhìn một nam một nữ đang dẫn đầu một đám người đi tới.
"Ca, chính là nữ nhân này!" Âu Lan chỉ vào Vân Lạc Phong: "Ả ta không muốn tham gia khảo hạch, nên quyến rũ Hồ Li trưởng lão, loại nữ tử đã có chồng còn làm ra chuyện thương phong bại đức như vậy, nên lập tức ɢɨết ૮ɦếƭ!"
Âu Lan hất cằm, lúc nói những lời này, ánh mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm Vân Tiêu.
Bấy giờ, xung quanh đã tụ lại không ít người.
Âu Lan cảm nhận được ánh mắt mọi người đang nhìn về phía này, lại càng hất cằm cao hơn.
"Lời Âu Lan là thật?" Hai mắt Âu Phi trầm xuống, gương mặt ôn nhuận như nước tràn đầy hàn ý: "Hồ Li trưởng lão lại làm ra những chuyện như vậy? Xem ra, Học Viện Tây Châu này, cuối cùng lại bị hủy trong tay Hồ Li."
Trong lời Âu Phi, ai cũng nghe ra được ý khinh thường và khinh miệt của hắn với Hồ Li.
Vốn dĩ, trước khi Hồ Li trở về học viện, hắn chính là người mọi người sùng bái nhất, thế nhưng......
Sau khi Hồ Li xuất hiện, mấy nữ tử ban đầu theo đuổi hắn, phần lớn đều hướng ánh mắt về Hồ Li.


Chuyện này khiến hắn vô cùng căm giận.
Hồ Li kia chẳng qua là có gương mặt yêu nghiệt hơn nữ nhân mà thôi, trừ điều này ra, hắn ta còn có cái gì có thể so sánh được với mình?
A, đúng rồi, Hồ Li vào Học viện Tây Châu sớm hơn mình một chút, bằng không, hắn ta chắc chắn xếp phía dưới mình.
Có điều chẳng sao hết, chờ sau khi rời khỏi học viện, thành tựu của Âu Phi hắn khẳng định sẽ vượt trội hơn Hồ Li.
Đôi con ngươi đầy sát ý của Vân Tiêu dời từ người Âu Lan sang Âu Phi.
Chính ngay lúc này, Âu Phi cảm thấy hô hấp của mình chợt đình trệ, cảm giác như có ai đó đang Ϧóþ chặt tim hắn, khiến hắn hoàn toàn không thở được.Dường như trong nháy mắt tiếp theo, tim hắn sẽ bị Ϧóþ nát ngay tức thì.
Cảm giác đau đớn kịch liệt này khiến mặt mày Âu Phi trắng bệch, mắt dấy lên tia hoảng sợ.
Không phải Âu Lan nói hai người kia là tân sinh sao?
Tân sinh mà lại có thực lực cường đại như vậy?
"Nói! Là ai bịa đặt sinh sự?"


Giọng Vân Tiêu trầm thấp lãnh khốc, lại có áp lực cùng lửa giận không thèm kiềm chế.
Vân Lạc Phong thì chỉ lười biếng dựa vào thân cột, lẳng lặng nhìn một màn trước mắt, giống như tất cả mọi việc đều không liên quan đến nàng.
Âu Lan tưởng rằng sau khi lời đồn được phát tán, nữ nhân này chắc chắn sẽ tức giận và lo lắng không yên, ai ngờ thần sắc ả ta lại bình tĩnh như thế, bên môi còn mỉm cười tựa như chế giễu.
"Đây không phải chuyện bịa đặt!" Âu Lan tức giận ngút trời, hai mắt ghen ghét trừng trừng nhìn Vân Lạc Phong: "Là Trương Hạ tận mắt nhìn thấy ả cùng Hồ Li tằng tịu trong rừng, huynh đừng để nữ nhân này lừa gạt, loại nữ nhân ᗪâᗰ tiện như ả, không xứng....."
Rầm!
Vân Tiêu nghe Âu Lan vu tội Vân Lạc Phong, hai mắt liền lạnh đi. Hắn giơ tay nhấc lên một trận gió lốc, chỉ chớp mắt đã đánh bay Âu Lan.
Toàn bộ học viện rơi vào một mảnh tĩnh lặng.Mọi người kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Âu Lan tốt xấu gì cũng là đệ tử bảng chữ Địa, vậy mà tân sinh này..... Hắn chỉ giơ tay một cái đã đánh bại Âu Lan?
Thực tế thì, Âu Lan không chỉ bị đánh bại, mà còn trọng thương, thân thể ả như bị một ngọn lửa thêu đốt, đau đến mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.
Càng làm người ta kinh ngạc hơn chính là, Vân Tiêu tốt xấu gì cũng là nam nhân.
Thân là nam nhân, lại không chút phong độ, ra tay với nữ nhân, thích hợp sao?
Huống hồ trong chuyện này vốn là bọn họ đuối lý trước, đã làm sai còn không cho người ta nói?
"Ta chưa từng nhìn thấy những chuyện như thế!"
Phía sau đám đông bỗng vang lên một giọng nói nôn nóng.
Chỉ thấy Trương Hạ vừa vội vã chạy đến, thần sắc khẩn trương: "Ta không hề thấy vị cô nương kia tằng tịu với nam nhân khác, lời đồn này cũng không phải do ta truyền ra!"
Sắc mặt Âu Lan trầm xuống, theo lý mà nói, mình bị ức ђเếק như vậy, ca ca nhất định sẽ không chịu bỏ qua.
Nhưng tại sao huynh ấy lại không có chút động tĩnh nào?
Nhưng tình huống hiện giờ chính là tên đã lên dây, không thể không bắn. Vì thế, Âu Lan chịu đựng đau đớn, đứng dậy.
"Trương Hạ, ta biết ngươi sợ hãi thực lực của vị công tử này nên mới phủ nhận, nhưng lời đồn kia xác thật là do ngươi truyền ra, ta tới đây cũng là vì trừ hại cho học viện mà thôi."
Trương Hạ tức giận chỉ vào mặt Âu Lan: "Là ngươi hãm hại ta!"
Hãm hại?
Thì sao?
Âu Lan cười lạnh, nếu học viện truy cứu thì người gánh là Trương Hạ, người mà Hồ Li hận, cũng chính là ả ta.
"Các ngươi đang làm gì ở đây?"
Bỗng nhiên, một tiếng rống giận từ phía sau truyền tới, mọi người quay đầu lại nhìn, liền thấy Hồ Li đang vội vã đi đến, bên cạnh hắn ta còn có một nữ tử mặc hồng y.
Khi nhìn thấy hồng y nữ tử kia, sắc mặt Âu Lan tức khắc thay đổi.
Hồng Loan? Tại sao ả ta lại tới đây?
"Âu Phi, các ngươi muốn làm gì?" Hồ Li nhìn thấy những người này lại dám vây quanh Vân Lạc Phong, trong mắt hắn liền tràn đầy sát ý lạnh thấu xương.
"Hồ Li trưởng lão, chuyện là thế này....."
Trương Hạ sợ Hồ Li hiểu lầm mà ghi hận mình, nên nhanh chóng kể hết những lời đồn đại kia lại, cuối cùng, nàng ta còn bổ sung thêm một câu: "Xin ngài tin ta! Chuyện này tuyệt đối không phải ta làm."
"Tốt! Rất tốt!" Hồ Li giận quá hóa cười: "Các ngươi dám ngang nhiên truyền ra những lời đồn như thế, thật không sợ bản thân ૮ɦếƭ như thế nào cũng không biết, đúng không?"
Trong học viện, bởi vì thực lực bản thân, nên có rất nhiều chó săn theo đuôi Âu Phi.Mà đám chó săn kia cũng nhất trí với Âu Phi, đơn giản là chướng mắt Hồ Li trẻ như vậy đã có thể đảm nhiệm chức trưởng lão của học viện.
Hơn nữa, thiên phú Âu Phi trác tuyệt, hắn luôn không tin bản thân hắn thua kém Hồ Li chỗ nào, vì vậy mà dù đối diện với Hồ Li, hắn cũng không để đối phương vào mắt.
"Hồ Li trưởng lão, vậy ngài có thể giải thích một chút không, vì sao hai tân sinh này lại được đặc cách không cần tham gia khảo hạch? Hơn nữa, có người tận mắt nhìn thấy các người có quen biết, nếu không phải các ngươi có quan hệ mờ ám, thì sao lại như vậy?"
Cho đến lúc này, chưa có ai phát hiện ra Âu Phi có điều gì đó không đúng.
Âu Phi há mồm muốn nói, lại phát hiện dưới cổ khí thế kia hắn không tài nào thốt nổi một chữ, chỉ có thể đứng đó lo lắng suông.
Lúc đầu, hắn đúng là không để Vân Tiêu vào mắt, chờ khi Vân Tiêu ra tay, hắn mới biết, nam nhân này tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể trêu chọc.
Chỉ tiếc, hắn không thể lên tiếng, không cách nào ngăn cản mọi người xung quanh.....
"Tân sinh?"
Hồng Loan phì cười, nụ cười kia tràn đầy châm chọc, đôi mắt câu hồn liếc qua huynh muội Âu Lan.
"Các ngươi nói hai người họ là tân sinh?"
Ngay khoảnh khắc Hồng Loan xuất hiện, Âu Lan đã có cảm giác đại sự không ổn, khi Hồng Loan thốt ra một câu này, càng làm Âu Lan sững sờ tại chỗ.
Chẳng lẽ mình lầm? Hai người này không phải tân sinh?
"Ha ha ha, thành công, chúng ta thành công rồi!"Lúc Hồng Loan định đến cạnh Vân Lạc Phong, thì một giọng cười cuồng tiếu đột ngột vang lớn lên.
Mọi người cũng ngoảnh lại, liền trông thấy một lão giả đang chạy nhanh về phía này.
"Hư.... Hư Không trưởng lão, sao ông ấy cũng tới đây?"
"Vân nha đầu, Quỷ Đế, chúng ta cuối cùng cũng mở được phiến không gian kia rồi, hiện tại các ngươi đã có thể lên đường."
Vẻ mặt Hư Không trưởng lão đầy kích động, rồi chợt không khí ở đây có gì đó không đúng, ông giật mình, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Âu Lan kђเếק sợ trừng lớn hai mắt, không dám tin mà nhìn Hư Không trưởng lão vừa chạy đến trước mặt Vân Lạc Phong.
Đợi đã!
Vừa rồi ngài ấy gọi nữ nhân này là Vân nha đầu....
Còn nam nhân lãnh khốc tuấn mỹ kia, hình như... Ngài ấy gọi hắn là..... Quỷ Đế?
"Sao.... Sao có thể như thế?" Âu Lan lùi về sau mấy bước, mặt mày trắng bệch.
Quỷ Đế, thiếu gia Quân gia, phu quân Vân Lạc Phong!
Nói như thế, bạch y nữ tử này là.... Nhân vật truyền kỳ của Thất Châu Đại Lục.... Vân Lạc Phong?
Âu Lan cắn chặt môi, cả người run rẩy, nữ nhân này sao có thể là Vân Lạc Phong chứ?
Là nhân vật mà bao thế lực lớn cùng các châu chủ đều kђเếק sợ?
Nữ tử mà chỉ một cái dậm chân cũng khiến toàn bộ người trên đại lục run rẩy?
Vậy mà mình.... Mình lại đắc tội với người này? Còn si tâm vọng tưởng với Quỷ Đế?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hư Không trưởng lão cau mày, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lùng, ông liếc mắt nhìn quanh rồi dừng lại trên người Trương Hạ đang đứng trước mặt Hồ Li: "Ngươi nói!"
Giọng điệu ông nghiêm khắc, làm Trương Hạ hơi run, nàng ta nhanh chóng thuật lại lời vừa nói với Hồ Li một lần nữa.
Sắc mặt Hư Không trưởng lão lập tức trầm xuống.
"Nếu những lời đồn kia không phải do ngươi truyền, vậy thì là ai?"
Trong giọng nói của Hư Không trưởng lão đã lộ ra sát khí.
Không sai, lúc này đây, Hư Không trưởng lão quả thật đã động sát tâm.
(*động sát tâm: có ý muốn ɢɨết người.)
Dám vu tội cho đồ đệ nhà ông, tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần!"Thật ra, chuyện này đã quá rõ ràng rồi!" Vân Lạc Phong đứng thẳng người lên, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn huynh muội Âu Phi: "Ai tới gây phiền phức cho ta, thì chính là kẻ đã tản ra lời đồn kia!"
Trong đám đông, Hạ Linh thấy tình thế không ổn liền muốn trốn đi, trong lòng ả ta lúc này đang mắng chửi Âu Lan không ngừng.
Đồ ngu này đúng mà một khắc cũng không nhịn được, nếu ả ta đợi muộn một chút mới tìm Vân Lạc Phong gây sự, thì đâu tự làm bại lộ mình.
Nếu không phải vì muốn có được Âu Phi, ả cũng không ra chủ ý giúp Âu Lan.
"Không, không phải ta!" Âu Lan tiếp xúc với ánh mắt Vân Lạc Phong, nội tâm liền sinh ra hoảng sợ, rồi ả chợt nhìn thấy Hạ Linh đang muốn bỏ trốn, liền cắn cắn môi: "Là Hạ Linh, là cô ta tung tin đồn. Khi đó ta đã ngăn cô ta lại, nhưng cô ta không chịu nghe, chuyện này thật sự không liên quan đến ta."
Sắc mặt Hạ Linh lúc này tái mét, phẫn nộ trừng mắt nhìn Âu Lan, chợt, Hạ Linh cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Hư Không trưởng lão, liền vội vàng dừng bước, rồi quỳ phịch xuống trước mặt Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, chuyện này là do Âu Lan bức ta đi làm, ta không thể không làm, cầu xin cô tha cho ta, ta thật sự vô tội."
"Vô tội?" Vân Lạc Phong cười cười: "Ngươi thật sự cảm thấy bản thân vô tội?"
Đôi mắt đen thâm thúy của Vân Lạc Phong dường như có thể nhìn thấu hết tất cả.
Nhìn vào đôi mắt kia, hai chân Hạ Linh bỗng mềm nhũn, ngã lăn quay dưới đất.
Hạ Linh biết, lúc này đây, ả thật sự xong rồi...."Ngu xuẩn!"
Âu Phi đột nhiên cảm thấy bản thân đã có thể cử động, hắn nhanh chóng chạy tới trước mặt Âu Lan, giáng cho muội muội mình một cái tát.
"Ngươi nào ngươi cũng dám đắc tội hết, ta bị ngươi hại thảm rồi! Ngươi xem ngươi hại ta thảm như vậy, chờ về gia tộc, phụ thân, mẫu thân nhất định không tha cho ngươi."
Âu Lan cắn chặt môi, mặt đầy tuyệt vọng.
Âu gia là gia tộc trọng nam khinh nữ, huống hồ, Âu Phi còn là kỳ vọng của cả gia tộc.
Những năm gần đây, nếu không phải nhờ có ca ca yêu thương, thì e là ả còn không bằng cả hạ nhân.
Nếu phụ mẫu biết mình liên lụy ca ca thê thảm, khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình....
"Sau này các ngươi không còn là học sinh của thư viện nữa." Hư Không lạnh lùng phất tay áo: "Hồ Li, lát nữa ngươi truyền lệnh xuống dưới, huynh muội Âu gia đắc tội Vân nha đầu, sau này nếu kẻ nào dám lui tới cùng Âu gia, nhất định sẽ bị các thế lực lớn truy sát!"
Đáy mắt Âu Phi hiện lên tia kinh hoàng.
Nếu chỉ bị trục xuất khỏi thư viện, dựa vào thiên phú của hắn, đây cũng không tổn thất bao nhiêu.
Nếu để người khác biết hắn đắc tội Vân Lạc Phong, vậy tương lai hắn tuyệt đối không còn cơ hội nào nữa.
"Hư Không trưởng lão!" Âu Phi vội quỳ xuống: "Tục ngữ nói người không biết không có tội, học sinh cũng không biết cô nương này là Vân Lạc Phong, xin ngài niệm tình học sinh vô tri mà tha thứ một lần."
"Không biết thì có thể được tha thứ?" Hư Không trưởng lão hừ lạnh: "Ta không hề biết ngươi lại ỷ vào cái danh đệ tử Thiên bảng mà ngang ngược hoành hành, ngay cả trưởng lão của học viện cũng dám vu khống. Ngươi không biết thân phận Vân nha đầu, chẳng lẽ thân phận Hồ Li ngươi cũng không biết? Loại ngươi như ngươi, không cho ngươi nếm thử chút giáo huấn, ngươi tuyệt không biết đau là gì!"
Huống chi, chỉ bằng việc muội muội hắn vu tội Vân Lạc Phong, cũng đã đủ để hắn ta nhận trách phạt nặng nề.
"Đuổi chúng ra khỏi thư viện?" Vân Tiêu lạnh lùng đảo mắt qua người huynh muội Âu Phi: "Vậy quá có lợi cho chúng."
Sắc mặt hai huynh muội Âu Phi lập tức đại biến.
Học viện chẳng những trục xuất hai huynh muội bọn họ, còn truyền chuyện này ra ngoài, cắt hết đường lui của Âu gia.
Vậy mà người này còn nói có lợi cho bọn họ?
"Quỷ Đế, ngươi muốn xử trí thế nào?" Hư Không trưởng lão nhìn sang Vân Tiêu, giọng điệu không còn lạnh nhạt như vừa rồi.
"Khiến chúng cả đời làm phế vật!"
Giọng nói Vân Tiêu lãnh khốc vô tình, giống như lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng đâᗰ ᗰạᑎᕼ vài tim Âu Lan.Âu Lan luống cuống: "Ngươi có phải nam nhân không? Ta tốt xấu gì cũng là đại mỹ nữ tuyệt thế, ngươi lại chẳng chút phong độ hành xử tàn nhẫn như thế với ta?"
Vân Tiêu khẽ nhấp môi mỏng: "Ở trong mắt ta, ngoại trừ Phong nhi, những người khác.... Đều không phân nam nữ!"
"Ngươi....." Trong lòng Âu Lan tràn đầy ghen ghét, tại sao một nam nhân ưu tú si tình như thế lại không thuộc về ả: "Ngươi quá ác độc! Ta chỉ nói oan ả ta vài câu, ngươi lại muốn phế ta?"
"Phải!"
Vân Tiêu nghiêm túc đáp.
Ngược lại, sau khi nghe một chữ đó, cả người Âu Lan liền suy sụp, ngã phịch xuống đất, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Hồng Loan khoanh tay trước иgự¢, cong đôi môi đỏ thắm: "Ngươi muốn dựa vào ưu thế bản thân là nữ nhân để làm Vân Tiêu mềm lòng, vậy thì ngươi thập phần sai lầm! Ta có thể nói cho ngươi biết, suốt hành trình của hai người họ, nữ nhân tơ tưởng Vân Tiêu rất nhiều, nhưng tất cả những nữ nhân kia, chưa có một kẻ nào có thể làm phiền đến Phong nhi, bởi vì.... Vân Tiêu đều tự mình động thủ giải quyết bọn họ trước."
Âu Lan gắt gao cắn chặt môi: "Nam nhân tuấn mỹ, cường đại, lại si tình như ngươi, bất luận là dạng nữ nhân nào cũng sẽ bị ngươi hấp dẫn, ta cũng biết hôm này ta khó thoát kiếp số, chỉ cầu kiếp sau, ta có thể gặp được một nam nhân giống ngươi...."
"Ngươi lại sai rồi!" Hồng Loan cười cười: "Dù ngươi có kiếp sau, có thể gặp được ngươi như Vân Tiêu, nhưng ngươi có tư cách gì làm hắn yêu ngươi? Vân Tiêu ưu tú, Vân Lạc Phong cũng ưu tú, cho nên hai ngươi họ thu hút lẫn nhau, điều kiện cả hai đều không khác nhau mấy."Rất nhiều người cho rằng, nữ nhân không cần phải quá mạnh mẽ, chỉ cần tìm một cường giả bảo vệ mình là đủ.
Nhưng thực lực ngươi quá yếu, thì ngươi dựa vào đâu để thu hút ánh mắt cường giả?
Trong nhất thời, tất cả mọi người vì câu nói này của Hồng Loan mà rơi vào trầm mặc.
Đột nhiên, bọn họ cảm thấy, không nên cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình, ngược lại nên nỗ lực rèn luyện bản thân, mới có thể thu hút được người ưu tú....
Hư Không trưởng lão cảm kích nhìn Hồng Loan, sao ông lại không hiểu, lời vừa rồi là Hồng Loan cố ý chỉ điểm cho học sinh của thư viện?
Tin rằng, qua hôm nay, tình hình thư viện sẽ tốt hơn rất nhiều, không còn ai không làm mà muốn hưởng nữa.
Rầm!
Đột nhiên, cả người Âu Phi thấy đau đớn, kinh mạch toàn thân đứt lìa, miệng nôn máu tươi, cả người nắm rũ rượi trên mặt đất.
Âu Lan và Hạ Linh cũng giống thế, bọn họ không có đến một cơ hội phản kháng, thì đã biến thành phế vật ngay trước mắt mọi người.
"Người đâu! Ném bọn chúng ra khỏi thư viện!" Hư Không trưởng lão phất tay, lạnh giọng phân phó: "Sau này, nếu còn xảy ra chuyện tương tự, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!