Mọi người hô hấp trở nên căng thẳng, không ai dám nói một lời, hiển nhiên Hư Không trưởng lão nói những lời này là nhằm cảnh cáo tất cả mọi người đừng bao giờ để sai lầm này xảy ra một lần nữa.
Còn về Âu Lan……
Đáng giá để người khác đồng tình sao?
Nếu nàng không mơ tưởng đồ vật không thuộc về mình, không đắc tội Vân Lạc Phong, thì nàng cũng sẽ không có kết cục như thế.
Ngay cả Âu Phi cũng là tự làm tự chịu!
“Không gian được mở ra?” Vân Lạc Phong nhướng mày, “Vậy thì chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Hư Không không thèm nhìn mọi người xung quanh lấy một cái liền dẫn theo Vân Lạc Phong đi về hướng phòng của các trưởng lão.
Nhìn theo bọn họ rời đi, đám người phát ra tiếng vang mãnh liệt, trong mắt tràn đầy khát khao cùng sùng bái……
Gian phòng của trưởng lão,
Các trưởng lão đã chờ ở đây từ sớm, có lẽ do mở ra không gian làm hao tổn linh khí của bọn họ vì vậy giờ phút này sắc mặt bọn họ đều có chút tái nhợt,thở hổn hển.
“Vân nha đầu, bọn ta đã thành công mở ra không gian, hiện tại con có thể đi vào,” Tuyết Oánh than một tiếng, “Mặc kệ ra sao, con nhất định phải chú ý an toàn.”
“Mọi người tâm, con nhất định sẽ an toàn trở về.”
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nhìn nhau, đều thấy được sự kiên định trong mắt đối phương.
“Đúng rồi……” Nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Hồng Loan, “Hồng Loan, ngươi tới nơi này để làm gì? “
“Ta tốt xấu gì ta cũng là học sinh của Tây Linh Học Viện, do cảm thấy trong lòng không yên tâm vì thế mới đến đây một chuyến.”
Sau khi nói xong những lời này, từ trong lòng Hồng Loan lấy ra vật phẩm giống nhau, đưa tới trước mặt Vân Lạc Phong.
“Đây là của người Phượng tộc bảo ta mang đến cho ngươi.”
Ở trong lòng bàn tay của Hồng Loan hiện ra ngọn lửa có hình dạng trái cây, trái cây này thoạt nhìn giống như là bị một đoàn hỏa hừng hực thiêu đốt.
“Phượng Quả!”
Trong linh hồn của Vân Lạc Phong truyền đến thanh âm vui sướng của Tiểu Mạch.
“Chủ nhân, đây là Phượng Quả.”
“Phượng Quả? Có khả năng gì sao?”
“Phượng Quả có thể làm cho người ૮ɦếƭ mạnh mẽ sống lại cũng giống như lòng ham muốn mãnh mẽ của phượng hoàng vậy, nhưng hiện giờ có thể sinh ra phượng hoàng đều rất ít, miễn bàn còn là Phượng Quả,”
thanh âm của Tiểu Mạch rõ ràng là mang theo kích động, “Đương nhiên, nếu tỷ đem Phượng Quả cất ở Không Gian Thần Điển làm nó tràn ngập linh khí của Phượng Quả, sau này chẳng sợ một người đã ૮ɦếƭ đều có
thể lập tức làm hắn mạnh mẽ sống lại!”
Tê!Lời nói của Tiểu Mạch làm Vân Lạc Phong không thể tự chủ hít một ngụm khí lạnh.
Mặc dù trên người nàng mang Không Gian Thần Điển, nhiều lắm cũng chỉ có thể nối lại xương thôi, ngược lại muốn người ૮ɦếƭ sống lại rất khó.
Một người đã tắt thở, lại có thể làm hắn sống sót?
Có Phượng Quả đồng nghĩa với việc…… Nàng có thêm một cái mạng!
Không nghĩ tới tộc Phượng Hoàng lại có đồ tốt như vậy.
“Hồng Loan,” Vân Lạc Phong tiếp nhận Phượng Quả, ngẩng đầu nhìn nữ tử đứng ở trước mặt, “Kế tiếp ngươi có dự tính gì không?”
Hồng Loan trầm ngâm nửa ngày: “Ta muốn tiếp tục ra cửa rèn luyện, tranh thủ sớm ngày có thể đuổi theo bước chân của ngươi.”
“Ừm,” Vân Lạc Phong gật đầu, nàng xoay người hướng về các trưởng lão “Khi nào con có thể xuất phát.”
“Ngay bây giờ,” Hư Không trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói, “Chỉ là trong không gian này rốt cuộc có cái gì ta cũng không rõ ràng, các con e là chỉ dựa vào bản thân thôi……”
Nói xong lời này, hắn có cảm giác lo lắng.
Vốn dĩ lúc lần này mạo hiểm, người đi trước hẳn là bọn họ nhưng hiện tại Vân Lạc Phong lại là người gánh vác.
Như vậy thì làm sao những lão gia hỏa như bọn có thể yên tâm cơ chứ?
“Vân Tiêu, chúng ta đi thôi.”
Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người nhìn Vân Tiêu, khuôn mặt tuyệt mỹ trở nên nghiêm túc.
Nàng biết, trong mảnh không gian này khẳng định có rất nhiều nguy hiểm, nhưng bất kể như thế nào, nàng đều sẽ an toàn trở về!
Vân Tiêu nhẹ nhàng cầm tay Vân Lạc Phong, giống như đang nói hết thảy có ta.
Xôn xao!
Trong lúc các trưởng lão niệm thần chú bỗng một tia sáng trắng sinh ra từ trong mảnh không gian, nháy mắt bao phủ hai người, tức khắc Vân Lạc Phong mất đi cảm giác……
Trong sự hoảng hốt, nàng tựa như rơi từ trên tầng mây xuống, cảm giác như thân thể không có trọng lượng.
Cũng may cảm giác này cũng nhanh biến mất, trước mặt nàng là một mảnh mơ hồ, sau đó nàng chậm rãi mở hai mắt.
Ánh mặt trời từ trên không trung chiếu vào người làm nàng cảm thấy chói mắt.
Nàng nằm bên trong cỏ, mở to đôi mắt chăm chú nhìn không trung xanh thẳm.
Cái này…… Thật là xanh.
Giống như một tầng vải vẽ tranh sơn dầu, giống như một bức họa trên không trung.
Bất kể là đời trước hay kiếp này, Vân Lạc Phong đều chưa từng gặp qua một không trung như thế……
Đặc biệt, linh khí ở nơi này nồng đậm, nó xâm nhập xuyên thấu qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể của nàng làm nàng vô cùng thoải mái.
“Vân Tiêu đâu?”
Vân Lạc Phong vội vàng từ trên cỏ đứng lên, nhìn quanh bốn phía, lại phát hiện chỉ có một mình nàng.Không có bóng dáng những người khác.
Càng không có nam nhân của nàng……
“Trước đó, Vân Tiêu và mình luôn ở bên nhau, chẳng lẽ tại thời điểm tiến vào không gian, mình và hắn liền bị chia thành hai địa phương khác nhau sao?” Nàng nhẹ cau mày.
Thật lâu sau, nàng mới thả lỏng: “Lấy thực lực của hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì, còn mình tới đâu hay tới đó, phải nhanh chóng tăng lên thực lực.”
Dứt lời, Vân Lạc Phong khoanh chân ngồi xuống, linh khí hội tụ từ bốn phương tám hướng tràn ngập trong cơ thể của nàng.
Nói thật linh khí ở đây, không thể so sánh được với Không Gian Thần Điển.
Nhưng mà, linh khí ở Không Gian Thần Điển là để dược liệu ra đời nếu đem đi so sánh với việc hấp thu đột phá của con người thì vẫn là có chỗ khác nhau...…
Vì thế Vân Lạc Phong mới có thể nóng lòng bắt đầu tu luyện.
Thời gian một giờ trôi qua, Vân Lạc Phong vẫn như cũ ngồi bất động ở trên núi.
Không trung xanh thẳm dần trở nên âm u, tầng mây xám xịt hiện ra sấm sét.
Oanh!
Ầm ầm ầm!
Khoảng khắc sấm sét đánh xuống, một đạo thiên lôi đẫn đầu hung hăng khoác ở trên người Vân Lạc Phong.
“Tê!”Sắc mặt Vân Lạc Phong thay đổi, nàng cắn răng nói: “Tiểu Mạch, đột phá Nửa Bước Hư Không, sẽ có lôi kiếp ra đời sao?”
Vì sao nàng chưa từng nghe qua?
Tiểu Mạch không biết đã xuất hiện ở bên cạnh Vân Lạc Phong khi nào, ngạc nhiên nhìn sấm sét ầm ầm trên không trung, cả người đều trợn tròn mắt.
“Tỷ…… Này…… Này không phải là Nửa Bước Hư Không a, Nửa Bước Hư Không không tạo nên oanh động lớn như vậy, chỉ có thời điểm đột phá đến Thần Linh, mới có thể xuất hiện thiên kiếp……”
Sao có thể?
Vân Lạc Phong rõ ràng chỉ là ở cảnh giới Thánh Linh Giả, vì sao lại đột ngột biến thành Thần Linh?
Chắc hẳn là trực tiếp bỏ qua Nửa Bước Hư Không?
Tuy là thần viễn cỗ, Tiểu Mạch cũng chưa từng có gặp qua loại tình huống này……
“Tổ Long Tinh Huyết!”
Bỗng nhiên, Tiểu Mạch giật mình: “Nhất định là do Tổ Long Tinh Huyết, tỷ, do ngươi đã ăn Tổ Long Tinh Huyết, vì thế ngươi không cần bước vào Nửa Bước Hư Không mà lập tức tiến vào cảnh giới Thần Linh! Mau,
mau triệu hồi Long Lân Giáp!”
Long Lân Giáp, trừ bỏ lần đầu dùng ở bên ngoài, Vân Lạc Phong cũng chưa từng triệu hoán lại, không nghĩ tới nàng lại mang ra dùng trong loại thời điểm này……
Bá!
Vân Lạc Phong không hề do dự, trong nháy mắt triệu hồi ra Long Lân Giáp.
Ngay tức khắc, vảy rồng trải rộng ở trên người Vân Lạc Phong, giống như một kiện áo giáp vô cùng cứng rắn, hào quang lấp lánh.
“Tỷ, Long Lân Giáp chỉ hoạt động mười lăm phút, ngươi nhất định phải kiên trì chống đỡ!”
Khoảng thời gian đột phá Thần Linh vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ bị thiên lôi đánh hồn lìa khỏi xác.
Oanh!
Lại một đạo thiên lôi đón đầu, hung hăng đánh xuống người Vân Lạc Phong.
Một đạo thiên lôi này so với đạo phía trước mạnh hơn rất nhiều, nếu không phải nhờ Long Lân Giáp có lẽ hôm nay nàng sẽ bị sét đánh đến miệng phun đầy máu tươi.
“Tiểu Mạch, tại sao lúc trước đệ không nói cho ta biết hậu quả khi ăn Tổ Long Tinh Huyết này?”
Nếu biết đột phá lần này là Thần Linh thì nàng sẽ không mù quáng tu luyện như thế.
Nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt để đột phá.
Tiểu Mạch ủy khuất nói: “Chính là Tiểu Trùng Trùng kia, là hắn không có nói cho ta, lúc đó ta đã vào Không Gian Thần Điển tẫn cho hắn một trận rồi.”
Bởi vì Tiểu Trùng Trùng lâm vào ngủ say, Vân Tiêu liền đem nó vào bên trong không gian của Vân Lạc Phong, vì thế Tiểu Mạch mới có thể tẫn cho hắn một trận.
Đáng tiếc, Vân Lạc Phong lúc này đã đau đến nỗi không thể nói nên lời, cho dù nàng có Long Lân Giáp bảo hộ thì xương cốt vẫn giống như muốn gãy vụn.Oanh!
Lôi điện vẫn như cũ không có dừng lại, một đạo lại một đạo đánh xuống người Vân Lạc Phong.
Thân mình nàng bắt đầu lay động không ngừng, nhưng vẫn là kiên cường chống đỡ.
“Không đúng, có chút không thích hợp……” sắc mặt Tiểu Mạch hơi đổi, “Tỷ, lôi kiếp hôm nay có điểm không thích hợp.”
“Điểm gì không thích hợp?”
Vân Lạc Phong cắn răng, mới nghẹn ra được mấy chữ.
“Vào thời đột phá Thần Linh, những thiên lôi xuất hiện sẽ liên quan rất lớn đến thành tựu sau này, hoặc là số lượng thiên lôi càng nhiều liền chứng minh thực lực càng cường đại, thiên lôi cũng ngày càng nhiều.”
Đôi môi Tiểu Mạch run rẩy, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Nhưng theo ta được biết, từ trước tới nay cường đại nhất là người kia cũng chỉ trải qua mười tám đạo thiên lôi, thành tựu sau này của hắn quả thực không thể dùng chữ thiên tài để hình dung mà hoàn toàn chính
là hai chữ yêu nghiệt!”
Trên mặt Vân Lạc Phong lộ ra một tia cười khổ: “Thiên lôi của hôm nay sớm đã qua mười tám rồi.”
“Tỷ, cái này chỉ có một loại khả năng,” Tâm của Tiểu Mạch trầm xuống, “Ta biết tỷ có khả năng không tin, nhưng ở trên đại lục, Thiên Đạo xác thật có tồn tại, có thể nhìn ra lúc thăng cấp sẽ có thiên lôi xuất hiện, màhiện tại Thiên Đạo này…… Hiển nhiên là muốn đem tỷ đánh ૮ɦếƭ!”
Vân Lạc Phong đã sắp cảng không nổi nữa, Long Lân Giáp cũng dần dần nhạt đi, nếu thiên lôi lại không kết thúc, có lẽ…… nàng sẽ bị lôi kiếp đánh hồn phi phách tán.
Không!
Không được!
Nàng tuyệt đối không thể ૮ɦếƭ dưới lôi kiếp.
Thật vất vả mới đi đến bước này, làm sao nàng có thể cam tâm nhìn mình bị thiên lôi đánh ૮ɦếƭ chứ?
Tiểu Mạch lo lắng nói: “Tỷ, nếu ta đoán không sai, thành tựu về sau của tỷ……đến Thiên Đạo cũng sợ hãi! Chỉ sợ tỷ nghịch thiên mà đi, vì thế mới có thể tiêu diệt tỷ ngăn chặn tỷ trưởng thành!”
Thiên Đạo sao?
Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng từ trên mặt đất đứng lên, nét mặt ngông cuồng cùng thanh âm khí phách vang vọng trong rừng cây.
“Thiên Đạo thì như thế nào? Ta, Vân Lạc Phong chính là muốn nghịch thiên mà đi! Có gan thì hiện tại liền đánh ૮ɦếƭ ta, nếu ta không ૮ɦếƭ thì sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ tiêu diệt lại ngươi!”
Mệnh là do ta chứ không do trời!
Cứ cho đại lục này thật sự tồn tại Thiên Đạo, nàng..... không tin!
Nếu trời muốn nàng ૮ɦếƭ, nàng nhất định sẽ đạp trời mà đi!
Oanh!
Tiếng sấm mãnh liệt đón đầu đánh xuống, thân mình Vân Lạc Phong run lên, lại giống như cây tùng hiên ngang đứng trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Thiên lôi cứ tùy ý rơi xuống, còn nàng sẽ đều ngẩng cao đầu, ưỡn иgự¢, ngạo nghễ mà nhận.
Thế gian đều sợ Thiên Đạo nhưng với nàng, nàng sẽ không nhận thua!
Đó là tử vong, còn đây là khuất phục!
Phảng phất như hiểu được tín niệm kiên cường của nữ tử, thiên lôi lần này không hề uy mãnh, ngược lại…… Làm người ta cảm giác được trong đó ẩn chứa một tia kђเếק đảm.
Đúng vậy, Thiên Đạo sợ!
Tiểu Mạch trợn mắt há hốc mồm, hắn không nghĩ tới, Vân Lạc Phong nói mấy câu sẽ dọa đến thiên lôi?
Chính là……
Thời điểm thanh âm thiên lôi càng ngày càng nhỏ, uy lực cũng không mạnh mẽ như vừa rồi thì một tiếng huýt gió truyền ra từ trong linh hồn của hai người……
“Tỷ, Tiểu Trùng Trùng tỉnh.”
Trong lòng Tiểu Mạch tràn ngập vui vẻ, chạy nhanh đem Tiểu Trùng Trùng từ Không Gian Thần Điển phóng ra.
Nhưng mà……Trong nháy mắt hắn trông thấy Tiểu Trùng Trùng, thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Tiểu Trùng Trùng, ngươi muốn đột phá?”
Thanh âm Tiểu Mạch tràn đầy hoảng sợ.
Vật nhỏ này, nhiều thời điểm để đột phá lại không chọn lại cố tình đột phá ngay bây giờ!
Nghĩ vậy, hắn vội vàng la lớn: “Tỷ, mau tránh ra, mau!”
Vân Lạc Phong mới vừa phản ứng liền thấy uy lực của thiên lôi vốn đã yếu lại lần nữa phóng đại lên, tiếng sấm nổ vang, một đạo thiên lôi ầm ầm chém về phía Tiểu Trùng Trùng.
Phụt!
Bởi vì Vân Lạc Phong rất gần Tiểu Trùng Trùng nên đạo thiên lôi này cũng lan đến nàng, nàng cảm nhận được lục phủ ngũ tạng đều co rút đau đớn, khuôn mặt tuyệt mỹ một mảnh tái nhợt.
Giờ khắc này Long Lân Giáp ở trên người Vân Lạc Phong đã biến mất.
Lúc nãy nàng có thể hứng thiên lôi đều là dựa vào Long Lân Giáp, hiện tại không có Long Lân Giáp chống đỡ, nàng liền không thể cảng nổi……
“Chủ nhân, mau dùng con rối!”
Thanh âm nôn nóng của Tiểu Mạch truyền đến bên tai Vân Lạc Phong.
Không do dự, Vân Lạc Phong liền triệu hoán Vân Dực.
Vân Dực hiểu được mệnh lệnh của chủ nhân, nhanh chóng dùng thân thể hướng về phía thiên lôi……Oanh!
Ầm ầm ầm!
Thiên lôi lập tức đánh xuống, uy lực cực mạnh đánh vào thân thể Vân Dực, lại giống như đánh lên vách tường cứng rắn, phát ra tiếng vang thùng thùng.
Tiểu Trùng Trùng sớm đã bị thiên lôi làm cho sợ tới mức ôm lấy đầu, cuốn mình ở phía sau Vân Lạc Phong, đôi con ngươi sợ hãi liếc nhìn đạo thiên lôi trên bầu trời, không ngừng lẩm bẩm tự nói.
“Không đúng a, không đúng a, lôi điện hôm nay có chút không thích hợp, ta cũng đã từng nhìn thấy thiên lôi khi đột phá Thần Linh nhưng đều không có uy lực lớn như vậy, vì cái gì đạo thiên lôi này lại uy lực cường
đại như thế? Thật là hù ૮ɦếƭ bảo bảo.”
Khóe miệng Vân Lạc Phong có chút co rút, không để ý đến oán niệm của Tiểu Trùng Trùng, mắt đen lẳng lặng nhìn về phía Vân Dực.
“Tiểu Mạch, đây là có chuyện gì?” Vân Lạc Phong quay đầu nhìn về phía Tiểu Mạch, hỏi.
Khi thiên lôi đánh vào Vân Dực, tuy rằng hắn có chút chật vật, nhưng ban đầu là tổn hại thân thể thì lần sau lại giống như là điều trị……
“Ta cũng không biết a, hoá ra thiên lôi của hôm nay còn có thể trở thành chất dinh dưỡng cho con rối sao?” Tiểu Mạch ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi hắn bảo Vân Lạc Phong triệu hoán Vân Dực ra ngoài cũng chỉ là đem Vân Dực làm lá chắn để tránh thiên kiếp thôi nhưng hắn lại không thể nghĩ đến, thiên lôi còn có thể trở thành chất dinh dưỡng cho con
rối?
Sắc mặt Vân Lạc Phong tối sầm: “Hoá ra vừa rồi hạ được nhiều đạo thiên lôi như vậy là ta ăn may thôi sao?”
Tiểu Mạch ngượng ngùng cười: “Việc này cũng không thể trách đệ, chỉ có thể trách Tuyệt Thiên, thuật chế tạo con rối là hắn dạy tỷ, là do hắn không nói rõ điểm này, người bị tính sổ phải là hắn, đệ vô tội.”
Vân Lạc Phong không thèm quan tâm Tiểu Mạch, nàng nhìn về phía Vân Dực.
Thiên lôi trở nên phẫn nộ, lực lượng đánh xuống càng cường đại hơn, chỉ là thiên lôi càng cường đại đồng nghĩa thân thể của Vân Dực cũng trở nên cường hãn……
Sau đó……
Ban đầu thực lực của Vân Dực là Thánh Linh Giả sơ cấp, hiện tại hắn đột nhiên đột phá.
Thánh Linh Giả trung giai..... Thánh Linh Giả cao giai..... Nửa Bước Hư Không……
Cuối cùng liền bước vào cảnh giới mà mọi người không thể đạt được—— Thần Linh!
Bởi vì Vân Dực thân là con rối nên khi hắn đột phá đến cấp Thần sẽ không có lôi kiếp, nhưng thật ra hắn có thể tiếp tục mượn lôi kiếp để đột phá lần nữa.
Thiên lôi biết chính mình không làm gì được Vân Dực, uy lực dần dần yếu bớt, cuối cùng liền biến mất.
Toàn bộ không trung một mảnh bình tĩnh, lần nữa khôi phục lại một mảnh xanh thẳm, màu xanh như mực nước, mỹ lệ tuyệt luân.
Cùng lúc đó……
Vân Lạc Phong cảm giác được thân thể của mình tiến vào một mảnh đất mới, cũng do thình lình xảy ra biến hóa và thương tích lúc nãy, làm cho đầu của nàng một mảnh tối tăm, liền ngất đi.
Lúc này Vân Lạc Phong nghiễm nhiên không biết, chính mình đột phá đã làm oanh động khắp không gian, thế lực khắp nơi đều huy động tùy tùng chỉ vì muốn tìm kiếm người đã đưa tới thiên kiếp cường đại như
vậy……
……
“Công tử, ở nơi này có người.”
Trong rừng cây, một đạo thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên.
Một thiếu niên trẻ tuổi từ phía trước bước ra, sau khi hắn thấy một màn trước mắt thì trở nên kinh ngạc.
Chỉ thấy trong hố sâu phía trước có nữ tử một thân bạch y đang nằm, nữ tử cả người chồng chất vết thương, sắc mặt vô cùng trắng bệch mà phạm vi trăm dặm xung quanh nàng là một mảnh đất khô cằn giống như
đã từng bị sét đánh trúng.
“Chắc hẳn nữ tử này vừa rồi bị thiên lôi lan đến”, thiếu niên trầm ngâm nửa ngày, nói, “Cũng may thiên lôi không nhằm vào nàng, bằng không khẳng định nàng đã tan xương nát thịt.”
Thiếu niên trầm ngâm nửa ngày, tiếp tục nói: “Trước tiên đem nàng mang về, nếu nàng đã ở nơi này thì khẳng định đã thấy vị cường giả đột phá kia.”“Công tử, tại sao ngài kết luận người đột phá không phải là nàng?” Một tùy tùng có chút nghi hoặc hỏi.
Thiếu niên bật cười: “Tuy rằng ta biết vừa rồi thiên kiếp đã làm kinh động bốn phương, có vài người đã xuất động đi tìm vị cường giả vừa rồi, nhưng ngươi nghĩ dưới thiên lôi như vậy mà có người còn có thể sống sót
sao?”
Tùy tùng như tỉnh ngộ nói: “Quả nhiên vẫn là công tử am hiểu, xác thật người bị thiên lôi này đánh xuống sẽ không có khả năng sống sót, người đó tất nhiên đã tan xương nát thịt!”
“Đi thôi, mang nàng trở về, tìm Lâm y sư xem một chút thương thế cho nàng.”
“Công tử,” tùy tùng nghiêm túc đánh giá nữ tử tuyệt mỹ nằm trên mặt đất, “Người có cảm thấy vị nữ tử này cùng với sư phụ của công tử có phải rất giống hay không?”
Thiếu niên ngẩn ra, ánh mắt có chút hoảng hốt.
“Sư phụ không phải là người của nơi này, nàng đến từ đại lục khác, nghe nói năm đó nàng thiếu chút nữa ૮ɦếƭ ở trên chiến trường, vào thời điểm sắp tử vong, không cẩn thận mở ra mảnh không gian này, mới làm
nàng lưu tại đây, cho nên cô nương này không có khả năng có quan hệ với sư phụ.”
“Hơn nữa……” Thiếu niên ngập ngừng, “Sư phụ đã mất trí nhớ, những chuyện đã trải qua cũng là mơ hồ, đến nỗi tên nàng là gì người thân là ai nàng cũng đều không nhớ rõ, đi thôi, chúng ta trước tiên cứ mang nàng về.”
Hắn nhíu mày đi đến trước mặt nữ tử, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm, vẫn là bế nữ tử lên rồi đi về hướng đường cũ.