*Bạch Linh là mẹ của Vân Lạc Phong, được tác giả viết qua là đã ૮ɦếƭ trên chiến trường.
Edit: Quỳnh Lê.
So với thị trấn ồn ào, ầm ĩ thì ngôi nhà này lại vô cùng yên tĩnh.
Nữ tử trên giường chậm rãi mở đôi mắt, lọt vào tầm mắt nàng là một nơi xa lạ.
Nàng xoa huyệt Thái Dương đau đớn, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại: “Ta nhớ mình đã ngất ở trong cỏ nhưng vì sao bây giờ lại ở chỗ này?”
“Tỷ.”
Trong linh hồn truyền đến thanh âm ngây ngô của Tiểu Mạch: “Vốn dĩ đệ đã đem tỷ đi sau khi tỷ ngất xỉu ai ngờ lúc ấy lại có người đến, vì người ở nơi đây khác với Thất Châu Đại Lục rất có khả năng bọn họ sẽ phát
hiện ra thân phận chân chính của đệ, vì vậy sau khi đệ cảm nhận được những người này không có địch ý nên đệ đã vào lại Không Gian Thần Điển.”
Nếu thân phận của Tiểu Mạch bị phát hiện thì tất nhiên Y Học Thần Điển cũng sẽ bị bại lộ trước mặt người khác, đây mới là nguyên nhân mà Tiểu Mạch lựa chọn trốn đi.
“Bất quá……” Tiểu Mạch dừng một chút, tiếp tục nói, “Vừa rồi đệ có nghe lén những người đó nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy sư phụ của nam nhân kia…… Lớn lên rất giống tỷ.”
Trái tim Vân Lạc Phong run lên: “Rất giống ta sao?”
Tiểu Mạch trầm mặc, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Vì thế ta mới hỏi tỷ, tỷ chắc chắn là Bạch Linh đã ૮ɦếƭ sao? Ta nghe bọn họ nói về nữ tử kia……là nàng đến từ một mảnh đại lục khác, tại chiến trường trong lúc vô ý
mở ra mảnh không gian này, sau đó bị cuốn vào trong.”
Nguyên nhân vì Bạch Linh và Vân Dương cũng gặp nguy hiểm ở chiến trường nên Tiểu Mạch mói có suy nghĩ này.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Nếu nàng ấy là mẫu thân của ta, thì hài cốt của bọn họ nằm ở phần mộ của Vân gia là như thế nào? Nếu nàng không ૮ɦếƭ thì gia gia khẳng định sẽ biết, cũng bởi vì phát hiện ra thi cốt của bọn
họ nên mới kết luận rằng Bạch Linh đã ૮ɦếƭ.”
“Có lẽ…… Là do đệ nghĩ nhiều.” Tiểu Mạch bất đắc dĩ nói.
Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, một nữ tử từ ngoài cửa đi đến, sau khi thấy Vân Lạc Phong đã tỉnh thì không khách khí nói: “Ngươi đã tỉnh? Nếu thân thể đã không có vấn đề thì có thể rời đi.”
“Thơ Vũ!”
Sau khi lời của nữ tử vừa dứt liền có thanh âm bất mãn của thiếu niên truyền đến.
“Thân thể của vị cô nương này vừa mới khôi phục, ngươi lại đuổi nàng đi. Đây là đãi khách sao?”
Sắc mặt Thơ Vũ hơi đổi, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Nhìn thấy nữ nhân này mang bộ dạng địch ý với mình, Vân Lạc Phong có chút không hiểu, mình đã đắc tội với nàng ấy sao?
“Cô nương, ngươi có việc gì gấp không?”
Thiếu niên chậm rãi đi về phía Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười thẹn thùng.
“Nếu ngươi không có để ý thì có thể ở lại đây một thời gian để tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”
Bình thường, nhất định Vân Lạc Phong sẽ từ chối lời đề nghị của thiếu niên.
Nhưng hiện tại, đối với mảnh đại lục xa lạ này, nàng không quen thuộc.
“Công tử……”
Thơ Vũ cắn chặt môi muốn nói lại bị ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên quét tới đánh gãy lời nói của nàng.
Nàng chỉ có thể đè một bụng ủy khuất ở trong lòng, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Cô nương,” thiếu niên không để ý đến Thơ Vũ, chuyển qua Vân Lạc Phong, “Ta tên là Kỳ Tô, không biết tên của cô nương là gì?”
Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Vân Lạc Phong.”
“Lạc Phong cô nương, hiện tại ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì thì cứ đến đại sảnh tìm ta.” Kỳ Tô hơi mỉm cười, sau đó nhìn Thơ Vũ, “Thơ Vũ đi thôi.”
Sau khi dứt lời hắn liền bước thẳng ra cửa.
Thơ Vũ không cam lòng nhưng vẫn đi theo ra ngoài.
……
“Tỷ.”
Sau khi mọi người rời khỏi, thanh âm của Tiểu Mạch lại lần nữa vang lên.
“Thừa dịp tỷ mới vừa đột phá hãy củng cố tu vi cho tốt, mặt khác hiện tại đệ và tỷ nên nói một chút về cấp bậc Thần Linh ……”
“Sau Nửa Bước Hư Không là Thần Linh, cấp bậc này yêu cầu phải trải qua thiên kiếp, tỷ trước chịu thiên lôi càng nhiều thì thành tựu sau này càng thêm hiển hách, quan trọng hơn là tỷ đem thiên lôi kháng xuống
nhiều này như vậy chắc chắn ngày xưa đã được lợi không ít.”
Đặc biệt, chịu đựng thiên lôi càng nhiều, thân thể sẽ thay đổi càng cường đại……
“Cấp bậc hiện tại của tỷ là Thần Linh và sau Thần Linh còn có Thiên Thần, Thần Tôn, Thần Quân, Chân Thần……” Tiểu Mạch dừng một chút, tiếp tục nói, “Cấp bậc phía trước và sau Thần Linh là không giống nhau,
không có phân chia cao thấp, lần đột phá tiếp theo của tỷ sẽ là cấp bậc Thiên Thần! Bất quá, đệ có thể nói với tỷ về đại lục của vạn năm trước, Thần Linh nhiều như lông trâu, Thiên Thần nhiều như lông chó, vì thế....
đường đi của tỷ còn rất xa……”
Sau khi nghe được Tiểu Mạch nói, Vân Lạc Phong liền trầm mặc, lâu sau nàng mới ngẩng đầu, ánh sáng bên ngoài chiếu lên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.
“Bất kể con đường này có dài đến tận cùng thì đối với ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”
……
Thư phòng.
Kỳ Tô nhìn nữ tử đi theo mình vào, khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện tia bất đắc dĩ: “Thơ Vũ, ta đã quyết định lưu nàng lại, chuyện này ngươi không cần phải xen vào.”
“Công tử,” nét mặt Thơ Vũ biến đổi, “Hoàn cảnh hiện tại của chúng ta cũng đã khó bảo toàn, nếu để nàng ở lại thì khẳng định sẽ liên lụy đến chúng ta.”
“Nhiều lời cũng vô ích, ngươi nên đi làm tốt việc của mình đi.” Kỳ Tô dừng tay, nói.
“Vâng.”
Thơ Vũ cắn môi, nhìn Kỳ Tô rồi lui xuống.
Đối với cuộc nói chuyện của hai người, Vân Lạc Phong không có nghe thấy.
Nàng đang ở trong phòng củng cố lại tu vi, lại thấy một củ cải nhỏ mang ý tứ dò xét từ ngoài cửa đi vào.
Đó là một tiểu Loli phấn điêu ngọc trác có một đôi mắt to ngập nước lập lòe ánh hào quang, nàng dùng ánh mắt tò mò đánh giá Vân Lạc Phong, bộ dáng muốn vào nhưng lại không dám.
(***Loli: loli là viết tắt của Lolita, đây là tiếng nhật, tiếng Trung từ lolita hay loli được gọi là tiểu la lị: đây là từ dùng để chỉ những bé gái cực kỳ đáng yêu, dễ thương.
_bé trai thì được gọi là shota.)
Vân Lạc Phong cũng là đã nhận ra tiểu Loli, bất giác thu hồi khí thế ở trên người, hỏi: “Ngươi tới tìm ta sao?”
Tiểu Loli cắn ngón tay, hơi hơi gật đầu: “Ta nghe người ta nói ca ca có mang về một đại tỷ tỷ xinh đẹp, cho nên ta mới đến nhìn thử.... Tỷ tỷ, ta gọi là Kỳ Linh, còn tỷ, ngươi tên là gì?”
Nghe thấy tên này bỗng nhiên Vân Lạc Phong nghĩ tới Quân Linh Nhi.
Cũng không biết những người này ở Thất Châu Đại Lục còn mạnh khỏe không……
“Tên của ta là Vân Lạc Phong.”
Ánh mắt Vân Lạc Phong dừng ở khuôn mặt nhỏ phấn nộn của tiểu Loli, khóe môi liền gợi lên một độ cong.
“Ta có thể gọi là Vân tỷ tỷ được không?” tiểu Loli sợ hãi nhìn Vân Lạc Phong, một bộ dáng mong chờ nhưng lại sợ bị cự tuyệt.
Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe lóe: “Được, nhưng ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi, trước tiên đại lục này gọi là gì?”
“Phong Vân Đại Lục.”
Tiểu Loli nghiêm túc trả lời vấn đề của Vân Lạc Phong.
“Vậy lai lịch của các ngươi là gì?” Vân Lạc Phong tiếp tục hỏi.
Tiểu Loli gắt gao cắn môi, đôi chân ngắn bắt đầu di chuyển từ ngoài cửa đi đến, biểu cảm đầy ưu thương
“Ta là người Kỳ gia, ca ca của ta là Kỳ Tô…… Cũng là công tử của Kỳ gia,” nàng rũ mi mắt, che đậy nỗi bi ai, “Chỉ là, đều là người của Kỳ gia nhưng còn ta.....chỉ là một phế vật.”
Trên thực tế, từ thời điểm Vân Lạc Phong nhìn thấy tiểu Loli liền cảm nhận được thân thể của nàng tồn tại một ít vấn đề.
Vì vậy, sau khi nghe tiểu Loli nói, trên mặt nàng chẳng xuất hiện một biểu cảm dư thừa nào.
“Kỳ gia đuổi ta ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn đổi đến thành trấn lạc hậu này, ca ca vì bảo hộ ta nên cũng bị đuổi đi,” trong mắt tiểu Loli chứa nước mắt, “Những người đó cho ca ca ta một nhiệm vụ, muốn hắn đem
hiệu thuốc trong thành trấn này kinh doanh thật lớn mạnh, nếu không sẽ không cho chúng ta trở về Kỳ gia.”
Vân Lạc Phong nhướng mày: “Ta thấy năng lực của ca ca ngươi cũng không thấp, một khi đã như vậy các ngươi cứ đem hiệu thuốc kinh doanh thật lớn mạnh không phải là được rồi sao?”
Tiểu Loli lắc đầu: “Không có đơn giản như vậy, hiệu thuốc yêu cầu cần có linh dược để chống đỡ, chỉ là phải cần trăm năm mới làm dược liệu biến thành linh dược, lại cố tình mấy cây linh dược lớn trên sơn mạch ở
Phong Vân Đại Lục đều bị những thế lực nắm trong tay, người bình thường tất nhiên là không lấy được……”
Vân Lạc Phong đã sớm biết, bất kể là Vô Hồi Đại Lục hay mảnh không gian này thì linh dược khẳng định cũng không dễ dàng để có dược.
Ngoài thời gian ở bên ngoài là trăm năm, càng cần phải gặp may mắn mới có thể đủ làm dược liệu thay đổi thành linh dược……
Nhưng cũng không đủ linh dược để dùng!
“Bọn họ nói,” tiểu Loli cúi đầu, sợ hãi nói, “Nếu ca ca ta không hoàn thành nhiệm vụ này, việc trục xuất chúng ta không đơn giản như vậy, còn muốn…… Còn muốn bán ta cho những người khác làm con dâu nuôi từ
bé, bởi vậy một khoảng thời gian trước ca ca ta đi tìm một người tình nguyện bán linh dược, hơn nữa sắp tới ca ca còn tính toán dùng tiền mua một gốc cây linh dược để làm bảo vật trấn điếm của hiệu thuốc.”
Kỳ thật, đối với Phong Vân Đại Lục mà nói, linh dược cũng không phải không thể mua được vật phẩm, chỉ là những linh dược thừa thãi trên sơn mạch đều bị các thế lực nắm giữ.
Kỳ Tô cũng đã nghĩ cách đi đến hiệu thuốc ở đế thành mua một gốc cây linh dược, chỉ là những hiệu thuốc này đều nhận được mệnh lệnh của Kỳ gia nên sẽ không bán linh dược cho hắn.
Chính vì vậy mới có thể tạo thành khó khăn cho Kỳ Tô……
Bây giờ Vân Lạc Phong mới hiểu địch ý của Thơ Vũ đối với mình.
Hiện tại Kỳ Tô đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn lại cố tình ngay lúc này thu lưu nàng, chẳng phải gánh nặng của bọn họ lại gia tăng sao?
“Tiểu Linh.”
Bỗng nhiên một thanh âm nôn nóng truyền từ bên ngoài.
Kỳ Linh chớp mắt, quay đầu lại liền nhìn thấy Kỳ Tô vội vã chạy vào.
“Tiểu Linh, muội hãy chốn ở chỗ này, ngàn vạn lần không được đi ra biết chưa!”
Kỳ Linh ngẩn ra, vừa định trả lời Kỳ Tô liền nghe được tiếng động ầm ĩ truyền từ đại sảnh.
Sắc mặt Kỳ Tô âm trầm, hắn nhìn Vân Lạc Phong, nói: “Vân cô nương làm ơn giúp ta chăm sóc muội muội một chút.”
Sau đó hắn không hề nhìn Kỳ Linh một cái liền xoay người đi về đại sảnh.
“Vân tỷ tỷ,” Kỳ Linh có chút sợ hãi, cuốn thân mình ở một bên, “Là người Kỳ gia, khẳng định là người Kỳ gia lại tới……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ sợ hãi của Kỳ Linh, Vân Lạc Phong lại đem tầm mắt hướng về phía ngoài, con ngươi trầm xuống.
……
Trong đại sảnh.
Một nam nhân có dung nhan tương tự Kỳ Tô ngồi ở trên ghế, đang nhẹ nhàng thưởng thức ly trà.
Nhìn hắn lớn hơn vài tuổi so với Kỳ Tô, dung mạo không tuấn mỹ giống Kỳ Tô ngược lại thiên về âm nhu.
“Kỳ Tô, thời gian thi hành nhiệm vụ sắp kết thúc.”
Nam tử trẻ tuổi cười âm trầm nói: “Ngươi nhất định sẽ thất bại!”
“Từ giờ đến đó cũng bằng một tháng, vì sao ngươi nghĩ ta nhất định sẽ thất bại?” Kỳ Tô cười lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn ngập lạnh lẽo, “Người Kỳ gia các ngươi còn không phải thừa dịp sư phụ của ta không có ở đây
mới dám làm càn như thế! Thời điểm sư phụ đang còn đến một câu các ngươi cũng không dám nói!”
“Ha hả,” nam tử trẻ tuổi chậm rãi đứng lên, ánh mắt giống như rắn độc quấn quanh người Kỳ Tô “Sư phụ ngươi đã mất tích ba năm, tới giờ còn không có tin tức, có khi nàng ૮ɦếƭ cũng hay! Ngươi đừng hy vọng nàng
sẽ xuất hiện để giúp ngươi! Không có nàng, ngươi chẳng làm được tích sự gì!”
Sắc mặt Kỳ Tô trở nên trắng bệch, sư phụ mất tích ba năm đến sinh tử cũng không biết, đương nhiên hắn là người đau lòng nhất.
Hiện tại lại bị đào bới ra, hỏi sao hắn không phẫn nộ chứ?
“Kỳ Mặc, gần đây ta cũng đã tìm được người bán linh dược. Đối với loại thành trấn nhỏ này, ta chỉ cần lấy một gốc cây linh dược cũng có thể trấn giữ hiệu thuốc, đảm bảo trong một tháng nhất định sẽ bán được
dược liệu.”
“Linh dược sao?”
Kỳ Mặc cười nhạo một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi đã quên linh dược của Lưu Phong Quốc này đều chịu khống chế của người Kỳ gia chúng ta sao? Muốn mua linh dược? Hừ! Đừng mơ mộng hão huyền! Nói cho ngươi
biết, người bán linh dược cho ngươi đã bị Kỳ gia mua rồi, hắn không thèm bán cho ngươi đâu!”
Trong nháy mắt, thân hình Kỳ Tô trở nên run rẫy thiếu chút là té xuống mặt đất.
“Ngươi... Đồ vô sỉ!”
“Binh bất yếm trá!” Kỳ Mặc hơi mỉm cười, “Nói thật cho ngươi biết, ban đầu ý định của ta chính là đem tiện nha đầu Kỳ Linh kia bán cho người khác làm con dâu nuôi từ bé, chỉ là ta muốn ngươi càng thêm thống khổ
khi chính bản thân ngươi phải tự mình đem muội muội ngươi đưa tới! Hơn nữa người mà ta tìm cho nàng, không những là lão già bảy chục tuổi mà thêm nữa là làm tђเếק của lão.”
(***Binh bất yếm trá: Đã là chiến tranh thì không ngại việc lừa dối.)
Nét mặt Kỳ Tô sớm đã không còn chút máu, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Kỳ Mặc: “Tiểu Linh cũng là nữ nhi của Kỳ gia, ngươi làm như vậy không cảm thấy mình quá đáng sao?”
“Kỳ gia của chúng ta không có loại phế vật này! Ngươi bảo vệ nàng cũng đồng dạng chống lại Kỳ gia.” Kỳ Mặc lạnh lùng nói.
Kỳ Tô nhắm hai mắt lại, thân mình run rẩy, trên mặt tràn đầy thống khổ.
“Kỳ Mặc, ngươi đã quên địa vị của Kỳ gia năm đó rồi sao?”
“Năm đó, Kỳ gia chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, ở đại lục cũng không phải là mạnh.”
“Hết thảy đều là nhờ sư phụ của ta! Là nàng đã dẫn dắt Kỳ gia đi đến địa vị hiện tại! Ngay cả sơn mạch nằm trong tay của Kỳ gia cũng từ một tay sư phụ đánh bại!”
Càng nghĩ đến quá khứ, Tô Kỳ cảm giác càng đau lòng.
“Ba năm trước, thời điểm sư phụ còn ở Kỳ gia, các ngươi đối với nàng rất cung kính cũng rất quan tâm Tiểu Linh. Sau đó, vì muốn tìm dược liệu để trị bệnh cho Tiểu Linh nên nàng đã đi đến Thiên Phạt Chi Sâm, nơi
hung tàn nhất đại lục này, mà vừa đi chính là ba năm vì thế các ngươi cho rằng sư phụ đã ૮ɦếƭ nên liền trở mặt với bọn ta!”
Kỳ Tô mở hai mắt, ánh mắt hắn không còn phẫn nộ như lúc ban đầu ngược lại là một mảnh bình tĩnh, không gợn sóng.
“Không chỉ đuổi bọn ta ra khỏi Kỳ gia, các ngươi còn muốn bán Tiểu Linh cho người khác làm tђเếק! Hiện tại Tiểu Linh mới gần năm tuổi, các ngươi liền ước gì bán nàng đi như thế sao? Nếu sư phụ sớm biết được bộ
mặt thật của các ngươi thì tuyệt đối sẽ không dẫn dắt Kỳ gia trở nên cường đại!”
Đối mặt với thanh âm lên án của Kỳ Tô, trên mặt của Kỳ Mặc không có bất kỳ hổ thẹn gì.
“Sư phụ ngươi đã nói sẽ về sau một năm, còn nói nếu nàng không về thì không cần đi tìm nàng. Mà hiện tại nàng đã không về thì khẳng định nàng đã gặp nguy hiểm!” Kỳ Mặc quét mắt nhìn Kỳ Tô, “Vì thế, ngươi
đừng có nghĩ sẽ dùng sư phụ ngươi để uy ђเếק ta! Nàng đã không thể bảo vệ ngươi được nữa.”
Kỳ Tô tức giận: “Ngươi đã nói đủ chưa? Nếu đủ rồi thì cút đi cho ta! Sư phụ của ta không có ૮ɦếƭ, không bao giờ!”
“Ta đến đây cũng chỉ muốn nhắc nhở ngươi, mặt khác……” Kỳ Mặc cười lạnh một tiếng, “Xác thật Kỳ gia trở nên cường đại cũng là nhờ công lao của sư phụ ngươi, nàng muốn Kỳ gia trở thành hậu thuẫn cho ngươi,
không để ý mà cố gắng tăng thực lực cho Kỳ gia. Nhưng như vậy thì đã sao nào? Nàng làm nhiều cũng chỉ là do nàng ngu xuẩn mà thôi! Kỳ gia chúng ta cũng không có thiếu nợ các ngươi cái gì!”
Dứt lời, Kỳ Mặc liền phất tay áo bỏ đi nhưng khi tới cửa thì dừng bước chân: “Còn nữa, ngươi không cần phải đem Kỳ Linh giấu đi, nếu ta đã nói bán nàng đi thì nhất định sẽ làm!”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu, đi thẳng, biến mất khỏi tầm mắt của Kỳ Tô.
“Công tử……” Thơ Vũ đi ra đỡ thân mình run rẫy của Kỳ Tô, “Công tử, người có không sao chứ?”
Kỳ Tô gắt gao nắm tay Thơ Vũ, đôi môi run run: “Thơ vũ, sư phụ của ta nhất định sẽ trở về, đúng không?”
Trong lòng Thơ Vũ căng thẳng.
Sư phụ của công tử đi Thiên Phạt Chi Sâm, còn vừa đi chính là ba năm khẳng định nàng đã gặp nguy hiểm.
Nhưng lời này lại không thể nói cho công tử?
“Công tử, nhất định nàng sẽ trở về…… Hơn nữa nàng cũng đã hết lòng hứa hẹn, nàng đã từng nói sẽ giúp tiểu thư chữa khỏi thân thể, nhất định nàng sẽ thực hiện.”
Kỳ Tô cười, sắc mặt tái nhợt nay đã có chút huyết sắc.
(***Huyết sắc: Màu của máu.)
“Đúng vậy, sư phụ là người luôn tuân thủ lời hứa! Ta chỉ cần chờ ở đây, nàng sẽ trở về……”
……
Trong phòng ngủ, Kỳ Linh vẫn luôn ở quan sát đến động tĩnh ở bên ngoài, sau khi không còn nghe tiếng ồn nữa nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Những người xấu đó rốt cuộc cũng đi! Nếu sư phụ của ca ca còn sống nói, khẳng định bọn họ sẽ không đối xử với bọn ta như vậy.”
Thanh âm của tiểu Loli mềm mại đáng yêu làm người nghe cảm thấy thoải mái.
“Sư phụ của Kỳ Tô sao?” Vân Lạc Phong đột nhiên nghĩ tới những lời nói của Tiểu Mạch, “Sư phụ của hắn là người như thế nào?”
Kỳ Linh nghiêng đầu: “Ta gọi sư phụ của ca ca ta là Vân di, nàng cùng Vân tỷ tỷ lớn lên rất giống nhau.”
“ Vân di? Họ Vân sao?”
Nếu nàng ấy họ Vân thì khẳng định không có quan hệ với nàng.
Bởi vì mẫu thân chỉ là con dâu của Vân gia, người mang họ Bạch.
“Vân di không nhớ rõ tên của chính mình, chỉ là trên người mang theo một vòng tay có khắc chữ Vân, ta có thể lấy nó ra cho tỷ xem.”
Tiểu Loli cười hì hì móc ra một vòng tay từ trong vạt áo, nâng niu giống như là dâng bảo vật đưa tới trước mặt Vân Lạc Phong.
“Đây là thời điểm ta sinh ra được Vân di tặng, ta vẫn luôn cất giữ rất tốt.”
Oanh!
Sau khi trông thấy vòng tay mà tiểu Loli lấy ra, trong nháy mắt đầu óc Vân Lạc Phong trở nên trống rỗng.
Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh……
....Nữ tử ngồi ngay ngắn ở trong phòng nở nụ cười xinh đẹp, trên cổ tay nàng mang một vòng tay bạch ngọc, rũ mắt nói nhỏ với nam nhân đang ôm nàng.
Đó là ký ức lúc nàng bốn tuổi.
Theo lý thuyết, ký ức của bốn tuổi nhất định sẽ rất mơ hồ, nhưng Vân Lạc Phong cũng không rõ vì sao tuổi nàng nhỏ như thế lại nhớ rõ ràng như vậy…