Kỳ gia.
Trong đại viện, một mỹ phụ đang dắt tay một thiếu nữ tuổi tương đương Kỳ Tô đi đến.
Sau lưng bà ta là một đám hộ vệ cùng nha hoàn, tư khái kia không khác hoàng đế đi tuần bao nhiêu, ánh mắt cao cao tại thượng đánh giá hoa hoa cỏ cỏ trong hoa viên.
"Số hoa cỏ này là người nào trồng?"
"Bẩm nhị phu nhân, là đích thân đại phu nhân trồng!"
Vị mỹ phụ được gọi là nhị phu nhân kia cực kỳ bất mãn, nhíu mày lại: "Mau nhổ hết tất cả cho ta, thật chướng mắt!"
"Nhưng mà, những thứ này đều là tâm huyết của đại phu nhân......"
Quan gia có chút khó xử, cung kính đáp.
Lúc này, Kỳ Chính và Kỳ Mặc cũng vừa tới, nghe thấy lời quản gia, Kỳ Mặc lập tức giận dữ: "Không nghe thấy nhị phu nhân nói gì sao? Lập tức nhổ hết mấy thứ chướng mắt này đi ngay!"
Quản gia có chút bất ngờ, Kỳ Mặc thiếu gia không phải là con của đại phu nhân sao? Tại sao lại nói chuyện thay cho một tiểu tђเếק?
Mà gia chủ chẳng những có nữ nhân khác bên ngoài, lại còn sinh một đứa con gái, che giấu nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây, quản gia liền thấy bất bình thay Lâm Tình.
Quản gia từng nhận ân huệ của Lâm Tình, tất nhiên đứng về phía bà ấy, tuy nhiên, tình hình hiện nay không cho phép ông ấy lên tiếng.
"Tướng công!"
Mỹ phụ tỏ ra rất ủy khuất, nước mắt chực chờ rơi, bà ta yếu ớt dựa vào người Kỳ Chính, khóc rất thương tâm.
"Tђเếק biết mình chỉ là ngoại thất chàng nuôi bên ngoài nhiều năm, những hạ nhân này đều hướng về tỷ tỷ, tђเếק cũng không muốn tranh với tỷ tỷ cái gì, ngay cả con trai mình đứt ruột sinh ra cũng nhường cho tỷ ấy, tại sao tỷ ấy còn đối xử với tђเếק như vậy? Rốt cuộc thì tђเếק đã làm gì có lỗi với tỷ ấy chứ?"
Con trai đứt ruột sinh ra cũng nhường?
Lời này của mỹ phụ đúng là làm người ta ngẩn ngơ, không hiểu bà ta có ý gì.
Nếu Kỳ Chính đã đồng ý đón ngoại thất vào cửa, thì tất nhiên không có ý định che giấu thân phận Kỳ Mặc, ông ta đằng hắng, nói: "Các ngươi truyền lời xuống dưới, địa vị nhị phu nhân trong phủ sau này chỉ ở dưới ta, còn nữa, nhị phu nhân mới chính là mẫu thân ruột của đại thiếu gia!"
Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Kỳ Mặc là con của nhị phu nhân? Vậy con của đại phu nhân đâu?
"Năm đó, đại phu nhân sinh một thai ૮ɦếƭ, ta vì an ủi đại phu nhân, mới bất đắc dĩ để mẫu tử Phỉ Phỉ chia lìa. Mấy năm nay ta luôn thấy thẹn với Phỉ Phỉ, bây giờ đón nàng ấy về phủ, chính là muốn bồi thường cho nàng ấy thật tốt."
Cái gì?
Mọi người càng kinh ngạc hơn.
Năm đó, đại phu nhân và nhị phu nhân cùng lúc lâm bồn, kết quả, đại phu nhân sinh một thai ૮ɦếƭ, cho nên lấy con của nhị phu nhân thay thế?
Kỳ Chính tuyệt đối không nói cho người khác biết chuyện ông ta tự tay Ϧóþ ૮ɦếƭ con ruột mình, dù ông ta cho rằng cách làm này của ông ta về tình có thể tha thứ, nhưng nhất định sẽ bị người đời phê phán.
"Mặc nhị!" Kỳ Chính nhíu mày: "Người đàn bà kia đâu? Không phải cha bảo con hôm nay thả bà ta ra để bà ta tới châm trà cho mẫu thân con à? Sao giờ này còn chưa thấy bóng dáng người đâu?"
Bắt chính thê châm trà cho tiểu tђเếק, đoán chừng cũng chỉ có mình Kỳ Chính là có thể làm ra loại chuyện này.
Làm người đều cần thể diện, vì thế, dù có rất nhiều người sủng ái tiểu tђเếק, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quá phận giống như thế này.
Kỳ Chính cảm thấy nợ Giản Phỉ Phỉ rất nhiều, nên mới tính toán cấp thể diện lớn nhất cho bà ta.
Lưu Phong Quốc có quy định, trừ phi chính thê ૮ɦếƭ đi, nếu không nam nhân không thể tục huyền, chính thê chưa ૮ɦếƭ, tiểu tђเếק không thể thượng vị.
Đây là nguyên nhân Giản Phỉ Phỉ chỉ có thể làm nhị phu nhân.
Nhưng mà, có Kỳ Chính chống lưng, địa vị trong phủ của Giản Phỉ Phỉ liền bỏ xa Lâm Tình.
Có điều, nếu cứ tiếp tục như vậy, Kỳ Mặc không có cách nào trở thành đích trưởng tử.
Nhưng chuyện này có gì lớn?
Ai quy định gia sản chỉ có thể do đích trưởng tử kế thừa? Chỉ cần gia chủ thích, cho ai là quyền của gia chủ.
Vì thế, quan niệm về đích-thứ của Phong Vân Đại Lục cũng không phải là rất mạnh mẽ.
Con của tiểu tђเếק cũng không bị người khác coi thường.
Người đáng bị coi thường là kẻ thất bại và kẻ yếu!
Nếu không, loại người ích kỷ như Kỳ Mặc, tuyệt đối sẽ không nhận mẫu thân mình là tiểu tђเếק.
"Cha, người đàn bà kia thân thể mình không thoải mái, nên không chịu tới." Kỳ Mặc lạnh lùng trả lời.
"Cái gì?"
Vừa nghe thấy lời này, KỳChính lập tức giận dữ: "Phỉ Phỉ hồi phủ, ả dám không tới? Ngay cả mệnh lẹnh của ta cũng dám cãi?"
"Tướng cống!" Giản Phỉ Phỉ không coi ai ra gì, rúc vào lòng Kỳ Chính: "Thôi đi! Tỷ ấy dù gì cũng là thê tử của chàng, tђเếק bất quá cũng chỉ là một tiểu tђเếק mà thôi, vẫn là đừng để đại phu nhân tới châm trà cho tђเếק, nếu để người ngoài biết, họ lại cho rằng tướng công chàng sủng tђเếק diệt thê, tђเếק không muốn tướng công bị người khác hiểu lầm."
Bộ dáng này của Giản Phỉ Phỉ giống như đã chịu uất ức lớn bằng trời vậy.
Kỳ Chính đau lòng vô cùng, nhưng nơi này là Đế Thành, không phải Lâm Phong trấn, nếu chuyện này truyền tới tai các đại thần, nhất định sẽ ảnh hưởng tới Cầm phi.
Tuy nói tiểu hoàng tử là con trai duy nhất của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng vẫn còn có rất nhiều cháu trai khác.
Ngay cả chuyện ông ta bán Kỳ Linh, cũng là lén lút không dám cho người ngoài biết.
"Cha!" Thiếu nữ bên cạnh chu miệng, căm giận nói: "Con không cảm thấy bắt người đàn bà Lâm Tình kia tới châm trà cho mẹ có cái gì không đúng, cũng không xem thử bao nhiêu năm qua bà ta đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với mẹ con."
"Nhạc nhi, đừng nói nữa!" Sắc mặt Giản Phỉ Phỉ tái đi, vội vàng quát lớn.
"Không! Con phải nói!" Kỳ Nhạc vẫn giữ biểu tình căm giận như cũ: "Đầu tiên là bà ta ςướק mất thời gian ở bên phụ thân của mẹ, sau lại ςướק đi thân tình cốt nhục của mẹ và ca ca. Mười mấy năm qua, chính vì bà ta mà mẹ phải chăn đơn gối chiếc, lấy nước mắt rửa mặt. Con đã nhiều lần khuyên mẹ đi tìm cha, nhưng mẹ ૮ɦếƭ sống không chịu, nói Lâm Tình là bình dấm chua, sẽ không cho phép mẹ tồn tại. Mẹ thà để bản thân chịu uất ức, cũng không muốn gây phiền phức cho cha."
"Mẹ thông tình đạt lý như thế, còn bà ta thì sao? Nếu bà ta thật sự quan tâm cha, thì nên chấp nhận người mà cha yêu mới đúng." Kỳ Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, giống như Lâm Tình mới là kẻ thứ ba không bằng: "Bà ta hại mẹ con thảm như vậy, chẳng lẽ không nên châm trà tạ lỗi với mẹ con sao?"
"Nhạc nhi!"
Giản Phỉ Phỉ vội vàng quát lớn lần nữa.
Nhưng nếu Giản Phỉ Phỉ thật sự có lòng ngăn cản, thì nên bịt miệng Kỳ Nhạc lúc ả vừa mở miệng kìa, đằng này bà ta đợi Kỳ Nhạc nói xong hết mới giả vờ lớn tiếng quát mắng.
"Kỳ Mặc!"
Kỳ Chính bị những lời này chọc giận, có điều, lửa giận của ông ta không phải đốt Kỳ Nhạc, mà là nhắm vào Lâm Tình.
"Con đi lôi người đàn bà kia đến đây nhận lỗi cho ta! Mặc kệ ả ta sắp ૮ɦếƭ hay là còn chút hơi tàn cũng lôi tới đây!"
Nếu để người không biết thấy được một màn này, có lẽ sẽ tưởng rằng Lâm Tình đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó với mấy người Kỳ Chính, cho nên dù Lâm Tình bệnh tình đang nguy kịch cũng phải tới tạ lỗi.
"Dạ! Hài nhi lập tức đi tìm bà ta!"
Có câu này của Kỳ Chính, Kỳ Mậc liền dương dương tự đắc, hắn ta làm một dấu hiệu đắc thắng với muội muội mình, rồi lập tức xoay người đi về phía hậu viện.
"Phỉ Phỉ, chúng ta cùng đến đại đường đợi đi!" Kỳ Chính cầm tay Giản Phỉ Phỉ, ông ta nhìn diện mạo xinh đẹp vẫn không thay đổi qua bao năm của bà ta, đúng là càng nhìn càng thích: "Mười mấy năm qua, thật là uất ức cho nàng, nàng vất vả nuôi lớn Nhạc nhi, ta lại không thể đến thăm nàng dù chỉ một lần, hiện tại, ta bắt kẻ đầu sỏ tạo thành tất cả những chuyện này đến châm trà tạ tội với nàng, còn về việc có tha thứ hay không, tất cả tùy thuộc vào quyết định của nàng."
Sau khi dứt lời, Kỳ Chính liền dẫn mẹ con Giản Phỉ Phỉ vào đại đường, ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, chờ tội nhân đến.
Không bao lâu sau, Kỳ Mặc lôi một người đàn bà sắc mặt trắng bệch đến.
Mặt mày người đàn bà này tái nhợt, hiển nhiên là bệnh rất nặng, ngay cả đi đường cũng lảo đảo, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Đối với chuyện này, Kỳ Chính lại không chút đồng tình, còn cảm thấy là Lâm Tình tự làm tự chịu.
"Lâm Tình, ngươi mau quỳ xuống trước Phỉ Phỉ!" Kỳ Chính quát lớn.
Cả người Lâm Tình run lên, bà cắn chặt môi mình: "Dựa vào đâu ta phải quỳ trước một tiểu tђเếק?"
"Dựa vào ngươi ςướק đi con trai của Phỉ Phỉ, ςướק đi sự sủng ái của ta dành cho nàng ấy."
Lời này giống như là Lâm Tình thật sự muốn ςướק đi Kỳ Mặc không bằng.
Rõ ràng lúc ấy chính ông ta Ϧóþ ૮ɦếƭ con trai ruột của mình, đem Kỳ Mặc giả mạo thay vào, kết quả, tất cả mọi chuyện biến thành lỗi của Lâm Tình.
Thân mình Lâm Tình càng run rẩy kịch liệt hơn.
Lâm Tình cuối cùng cũng đã nhìn rõ, bất luận bà đối xử tốt với Kỳ Mặc thế nào, hắn ta cũng không hề quan tâm.
Thì ra.... ...
Nguyên nhân là vì Kỳ Mặc không phải là con bà!
Người bà dưỡng dục nhiều năm lại là con của người khác.
Bà chẳng hay chẳng biết gì đã đành, bây giờ còn bị ép phải tạ tội?
"Kỳ Chính, tôi đối với ông đã hết hy vọng! Một năm trước, ông đuổi Tô nhi và Linh nhi đi, tôi cho rằng, chúng rời khỏi Kỳ gia cũng là chuyện tốt. Dù bên ngoài nhiều vất vả, nhưng vẫn tốt hơn ở lại đây chịu đựng sỉ nhục. Thế nên tôi mới không ngăn cản ông, cũng không nói giúp chúng lời nào." Mặt Lâm Tình đầy thống khổ: "Nhưng ngàn vạn lần tôi không ngờ tới, ông lại muốn bán Linh nhi!"
Lâm Tình còn nhớ rất rõ dáng vẻ Kỳ Linh ôm chân mình khóc thút thít lúc bị đuổi khỏi Kỳ gia.
Tuy nhiên, lúc ấy bà muốn để các con rời khỏi Kỳ gia càng nhanh càng tốt!
Cho nên, bà không giúp các con mình, thậm chí còn không nói một lời.....
Khi đó, Linh nhi rất đau lòng, bà vĩnh viễn cũng không quên được ánh mắt đầy thất vọng của con gái.
Nếu bà biết mục đích thật sự của Kỳ Chính, dù phải liều mạng, bà cũng nhất định bảo vệ các con.
"Hôm qua, ông nói với tôi, ông nuôi ngoại thất bên ngoài, còn sinh một đứa con gái, tôi cũng đồng ý cho ông đón mẹ con họ về phủ." Biểu tình Lâm Tình vô cùng bi thương: "Nhưng không ngờ ông lại tán tận lương tâm tới mức này, để tôi nuôi con thay ả ta nhiều năm, còn bắt tôi tạ lỗi với ả?"
"To gan!"
Kỳ Chính đập lên mặt bàn một cái, phẫn nộ quát: "Ngươi hưởng thụ niềm vui vốn thuộc về người khác, chẳng lẽ không nên tạ lỗi?"
"Được! Ông nói Kỳ Mặc không phải con tôi, còn đón người đàn bà này vào phủ, thế nhưng, gia nghiệp này là do một tay Nguyệt Thanh gầy dựng, có phải ông cũng nên trả lại không?"
Kỳ Chính nheo mắt, cực kỳ lạnh lùng nhìn Lâm Tình: "Vân Nguyệt Thanh đã ૮ɦếƭ! Ta là gia chủ Kỳ gia, mấy thứ này đều là của ta! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại để ý đến gia nghiệp Kỳ gia ta? Ngươi mau thành thật nói cho ta biết, có phải Vân Nguyệt Thanh đã để lại phối phương Tụ Linh Dược cho Kỳ Tô không? Kỳ Tô dám bán phối phương Tụ Linh Dược cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, đồ mà Kỳ Tô bán vốn nên thuộc về Mặc nhi, ngươi không chỉ phải tạ lỗi, còn phải bồi thường tổn thất!"
Cả người Lâm Tình cứng đờ, hiện giờ bà cảm thấy bản thân đúng là bị mù mà, tại sao trước kia lại yêu người đàn ông này?
"Nếu ta không nói thì sao?"
"Vậy đừng trách ta hạ thủ không lưu tình! Người đâu! Chuẩn bị trà cho đại phu nhân!"
Hạ nhân bên cạnh sớm đã chuẩn bị trà, vừa nghe lệnh, liền đi đến cạnh Lâm Tình.
"Đại phu nhân, mời!"
"Các ngươi....." Lâm Tình giận run người, cả người càng thêm suy yếu.
"Lâm Tình, con gái ngươi còn nằm trong tay ta, nếu không muốn nó bị bán thì lập tức tạ lỗi nhận những sai lầm ngươi phạm phải!"
Sắc mặt Kỳ Chính lạnh lùng, trầm giọng quát lớn.
Đáy mắt Lâm Tình lộ vẻ hoảng loạn: "Ngươi đã làm gì Linh nhi?"
"Tạ lỗi! Bằng không, ngươi sẽ biết kết cục của Kỳ Linh!" Kỳ Chính lạnh nhạt nói.
Ngày tháng như vậy, đối với Lâm Tình mà nói, sớm đã là sống không bằng ૮ɦếƭ.
Cho nên, bà đã chuẩn bị sẵn sàng, thà ૮ɦếƭ không khuất phục.
Thế nhưng.... ....
Trong lòng bà vẫn còn người bà quan tâm.
Người đó chính là hai đứa con của bà.
"Tướng công!" Giản Phỉ Phỉ thương hại nhìn Lâm Tình, nũng nịu nắm tay Kỳ Chính: "Hay là bỏ đi, tђเếק chịu nhiều ủy khuất cũng không sao, dù sao mấy năm nay tђเếק cũng quen rồi. Nhưng còn tỷ tỷ, tỷ tỷ sống trong nhung lụa đã lâu, làm sao chịu được uất ức như vậy? Vì thế....."
Lời này, ngoài mặt là cầu tình, kỳ thực là đổ dầu vào lửa, khiến Kỳ Chính càng thêm tức giận.
"Quỳ xuống!"
Phịch!
Kỳ Mặc đứng sau lưng Lâm Tình đột ngột đá vào sau gối bà ấy, làm bà phải quỳ xuống. Vì đau mà sắc mặt bà càng thêm nhợt nhạt.
"Dâng trà, tạ tội!"
Kỳ Chính liếc mắt ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh.
Hộ vệ kia lập tức nhét tách trà vào tay Lâm Tình.
Lâm Tình nắm chặt tách trà, bà giằng co mấy lần, lại nhớ tới Kỳ Linh tuổi còn nhỏ, sự ương ngạnh bất giác bị đánh tan.
"Mời.... Dùng trà!"
Một câu này là dùng hết sức lực toàn thân mà nói, cả người Lâm Tình lay động, suýt nữa đã ngất xỉu.
Giản Phỉ Phỉ rũ mắt, che giấu ý cười đắc thắng. Lúc đưa tay nhận lấy tách trà, Giản Phỉ Phỉ âm thầm sử dụng linh lực, khiến bàn tay Lâm Tình đau nhói, nước trà đổ ra ngoài.
"A!"
Nước trà đổ trúng tay Giản Phỉ Phỉ, bà ta đau đớn kinh hô lên, mu bàn tay trắng mịn giờ đỏ ửng, hốc mắt cũng ửng đỏ, rưng rưng nước mắt.
"Mẹ!"
Huynh muội Kỳ Mặc, Kỳ Nhạc vội vã chạy đến bên cạnh Giản Phỉ Phỉ, mặt đầy lo lắng, rồi dùng ánh mắt căm phẫn nhìn trừng trừng Lâm Tình.
"Lâm Tình, ta biết tính tình ngươi nhỏ nhen, nhưng không ngờ lại đến mức độ này, ngươi thậm chí không thể chấp nhận Phỉ Phỉ?"
Kỳ Chính tức giận đánh một chưởng vào иgự¢ Lâm Tình, tức khắc, cả người Lâm Tình bay ngược ra ngoài như tên rời cung.
Quan trọng nhất là, ngay cả một câu giải thích Kỳ Chính cũng không cho bà cơ hội nói.
Mà thực tế dù bà có nói thì Kỳ Chính cũng không tin.
Khoảnh khắc trước khi hôn mê, trong đầu bà chỉ có hình hai đứa con của bà. Lâm Tình chợt nở nụ cười chua xót, rồi từ từ nhắm mắt lại.
"Mẹ!"
Đột nhiên, một tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, vừa gần gũi, cũng thật xa xăm, làm đầu óc Lâm Tình chợt nổ vang.
Tô nhi?
Là Tô nhi của bà phải không?
Sao Tô nhi lại về Đế Thành?
Lâm Tình cố gắng hết sức muốn mở mắt ra nhìn đứa con bà thương nhớ ngày đêm, nhưng cả người bà lại chẳng còn chút sức lực nào, muốn mở miệng cũng không được, toàn bộ đầu óc dần dần mơ mở màng màng.
Bên ngoài sảnh đường, Kỳ Tô nhanh chóng xông vào trong, Vân Lạc Phong bế Kỳ Linh theo sát phía sau.
Kỳ Tô vừa vào đã thấy cảnh Kỳ Chính đánh một chưởng vào người Lâm Tình, gương mặt tuấn tú ngay lập tức trắng bệch, cảm xúc trong mắt luân phiên thay đổi giữa phẫn nộ và lo lắng.
Người bước vào sảnh đường cuối cùng là lão thợ rèn.
Chuyện Kỳ Tô trở về làm lão thợ rèn rối rắm suốt mấy ngày, cuối cùng lão vẫn quyết định báo với Lâm Tình.
Lão vừa định vào Kỳ gia thì bắt gặp quản gia đang nhanh chân chạy ra ngoài.
Quản gia nói cho lão biết, Kỳ Chính đón một tiểu tђเếק vào phủ, đang muốn làm khó Lâm Tình.
Sau khi biết chuyện này, lão thợ rèn vội vã chạy về báo tin cho Kỳ Tô.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Kỳ Tô đột ngột trở về Kỳ gia.
"Kỳ Tô, ai cho phép ngươi trở về?"
Khi nhìn thấy huynh muội Kỳ Tô, sắc mặt Kỳ Chính lập tức thay đổi, phẫn nộ quát mắng.
Tuy nhiên, Kỳ Tô lại không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái, mà đang vô cùng khẩn trương nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, làm phiền cô xem tình hình mẫu thân ta một chút!"
Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Lâm Tình.
Vừa nhìn một cái, nàng không khỏi nhíu mày.
"Bà ấy không đủ dinh dưỡng, làm cơ thể suy nhược cực hạn, hơn nữa còn một chưởng vừa rồi đả thương nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh."
Dinh dưỡng không đủ?
Tim Kỳ Tô đau nhói.
Đối với linh sư mà nói, họ có thể dùng linh khí thay thế thức ăn, nhưng điều này là sau khi đạt đến cảnh giới tu vi nhất định.
Lâm Tình thiên phú kém cỏi, thực lực hiển nhiên không cao, cho nên cần thông qua ăn uống để bổ sung đủ dinh dưỡng.
Vân Lạc Phong nói bà không đủ dinh dưỡng, nói cách khác..... Kỳ Chính bạc đãi bà!
"Trước đưa bà ấy đi nghỉ ngơi đã!"
Nhìn Lâm Tình, Vân Lạc Phong trầm giọng phân phó.
Lời này của Vân Lạc Phong, hiển nhiên là đang nói với lão thợ rèn.
Lão thợ rèn nhìn muội muội mình hôn mê bất tỉnh, tim đã sớm như bị ai Ϧóþ nghẹn, vừa nghe Vân Lạc Phong phân phó, lão lập tức ôm Lâm Tình lên, đi về hướng hậu viện Kỳ gia.
"Ai cho phép ả ta đi hả?"
Kỳ Chính lại đập mạnh xuống mặt bàn, phẫn nộ quát: "Tiện nhân Lâm Tình kia còn chưa tạ tội với Phỉ Phỉ, ả có quyền gì bỏ đi? Người đâu, bắt lấy bọn chúng cho ta!"
"Ta xem ai dám!"
Rầm!
Tức khắc, Vân Lạc Phong kích phát lực lượng toàn thân, ánh mắt sắc bén nhìn hộ vệ bốn phía đồng loạt rút kiếm, khí thế ngút trời quát lớn.
Không gì đáng ngạc nhiên, một tiếng quát này cùng lực lượng cường đại phát ra khiến đám hộ vệ run rẩy, lập tức ngừng lại hành động.
Tia hoảng sợ trong mắt bọn họ còn chưa biến mất, có thể là do không ngờ một nha đầu trẻ tuổi như Vân Lạc Phong lại phát ra khí thế cường đại đến như vậy.
Dù là gia chủ cũng không bằng một phần mười của tiểu cô nương này.
Giữa lúc hai bên giao phong, lão thợ rèn đã ôm Lâm Tình rời đi.....
"Ngươi là thứ gì? Lại dám xen vào chuyện của Kỳ gia ta?" Kỳ Chính tức giận quát, ánh mắt nhìn Vân Lạc Phong từ từ bừng lên lửa giận.
Vân Lạc Phong không trả lời, nàng thậm chí còn không thèm nhìn Kỳ Chính, hoàn toàn làm lơ ông ta, chỉ lo dỗ dành Kỳ Linh đang run rẩy.
Đương nhiên, Kỳ Linh lúc này không phải bị dọa sợ, mà là bị chọc tức.
"Ta hỏi ông, tại sao lại bắt mẹ ta tạ tội? Bà ấy đã làm sai chuyện gì?" Trong mắt Kỳ Tô chợt lóe tia hàn quang, lạnh giọng hỏi.
Kỳ Chính hừ: "Mẹ ngươi tước đoạt quyền lợi nhị phu nhân Kỳ gia của Phỉ Phỉ, tước đoạt sự sủng ái ta dành cho Phỉ Phỉ, quan trọng nhất là, ả đã đoạt đi Mặc nhi, làm hại Phỉ Phỉ đau khổ suốt bao nhiêu năm, chẳng lẽ ả không nên tạ tội?"
Trên thực tế, lúc bước chân vào Kỳ gia, Kỳ Tô cũng đã biết những chuyện này.
Nhưng hiện tại chính tại nghe Kỳ Chính nói những lời không biết xấu hổ này, Kỳ Tô càng thêm căm tức.
"Kỳ Mặc vào Kỳ gia không phải là do chính ông an bày sao? Hắn lớn được như vậy, cũng là nhờ một tay mẹ ta nuôi dưỡng. Các ngươi không cám ơn đã đành, lại còn lấy oán báo ơn?"
"Huống hồ, chuyện ông nuôi ngoại thất bên ngoài, giấu giếm ta và mẹ bao nhiêu năm trời, chẳng lẽ không phải là lỗi của ông? Bây giờ ông lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu mẹ ta?"
Kỳ Chính đen mặt.
Ông ta sai? Ông ta làm sao có thể sai?