Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 366: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Kỳ Tô!" Giản Phỉ Phỉ thấy sắc mặt Kỳ Chính khó coi, vội vàng đứng dậy, vô cùng đau lòng mà nói: "Con hiểu lầm cha con rồi! Chuyện này không phải là lỗi của cha con! Là ta! Là ta cam tâm tình nguyện phòng không gối chiếc nhiều năm, cũng là ta tự nguyện từ bỏ Mặc nhi, chỉ vì muốn thanh toàn cho tâm nguyện sinh con đẻ cái của mẫu thân con. Con muốn trách thì cứ trách ta! Cha con không có lỗi gì cả!"
Lời này chẳng những giải vây cho Kỳ Chính, mà còn chứng minh Giản Phỉ Phỉ vô tội.
Ngược lại làm người ta cảm thấy Lâm Tình quá tàn nhẫn, ςướק con của người ta, còn khiến người ta phòng không gối chiếc nhiều năm.
"Phỉ Phỉ, chuyện này không thể trách nàng, là lỗi của Lâm Tình! Nàng đừng ôm hết trách nhiệm vào người mình." Lúc đầu, sắc mặt Kỳ Chính còn đang khó coi, nhưng sau khi nghe thấy lời nói tự trách của Giản Phỉ Phỉ, sắc mặt lập tức tốt lên rất nhiều, vô cùng cảm động nhìn bà ta.
Đời này ông ta có tài đức gì, mà lại may mắn có được một người phụ nữ hết lòng suy nghĩ cho ông ta như thế?



Cùng so sánh, Lâm Tình kia đúng là không ra gì!
"Kỳ Tô!"
Mắt thấy Kỳ Tô định nói thêm gì đó, sắc mặt Vân Lạc Phong lập tức trầm xuống, âm trầm mỉm cười, nói: "Ngươi cảm thấy tranh luận cùng loại người vô sỉ này, rất thú vị phải không?"
Kỳ Tô ngẩn ra, khó hiểu nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong khẽ nheo hai mắt lại: "Để ta dạy ngươi một chiêu, nếu gặp những kẻ thích giả vờ ủy khuất, thì việc ngươi cần làm là phải càng hung hãn hơn! Cho nên, hiện tại ngươi còn đợi chờ cái gì hả? Đánh cho ta! Đánh ૮ɦếƭ lão nương chịu trách nhiệm!"


Giọng nói Vân Lạc Phong cuồng vọng, khí phách ngút trời, cũng không kém phần ngạo mạn, nghiễm nhiên không hề đặt Kỳ gia vào mắt.
Thực ra Vân Lạc Phong không hề muốn nhanh như vậy đã để lộ bản thân, chỉ trách thế sự vô thường, nếu không dạy dỗ đám người này một trận, chỉ sợ.... Lương tâm nàng khó mà vượt qua cửa ải này.
"Tiện nhân, ngươi đừng quá đáng! Đây là Kỳ gia, ta muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi cũng đơn giản như Ϧóþ ૮ɦếƭ một con kiến!"
Kỳ Nhạc tức đến dậm chân, cũng ngay lúc này, sau lưng Vân Lạc Phong chợt lóe lên một đạo hồng quang, ngay sau đó là một tiểu cô nương xinh xắn người mặc hồng y đột ngột xuất hiện trước mặt Kỳ Nhạc.
"Chát!"
Tiểu cô nương hồng y tát một cái vào mặt Kỳ Nhạc, tức khắc, trên mặt ả liền xuất hiện dấu tay năm ngón đỏ ửng.
"Miệng ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút cho ta! Dám mắng chủ nhân ta, tự tìm đường ૮ɦếƭ!"
Ngay khi bốn chữ tự tìm đường ૮ɦếƭ vừa dứt, quanh người Hỏa Hỏa bỗng bừng cháy lửa giận, ngay cả mái tóc đỏ cũng bay lên cao như ngọn lửa.
Kỳ Chính luôn nhìn Kỳ Tô, nên không chú ý đến Hỏa Hỏa đột ngột xuất hiện, chờ khi ông ta kịp nhận ra, muốn ngăn Hỏa Hỏa thì đã muộn....
"Kỳ Tô, xem ra các ngươi không còn muốn sống nữa rồi! Vậy được! Ta thanh toàn cho các ngươi!"


Uỳnh!
Kỳ Chính tức giận đứng phắt dậy, mà đối tượng ông ta nhắm tới trước tiên lại chính là người vừa tát Kỳ Nhạc, cũng chính là.... Hỏa Hỏa!
Có điều....Kỳ Chính còn chưa lao đến trước mặt Hỏa Hỏa thì đã bị một thân hình cường tráng cản đường.
Đây là một nam nhân với khuôn mặt vô cảm, diện mạo bình thường, nhưng cực kỳ cường tráng, hai cánh tay hữu lực của hắn đột ngột duỗi tới, tấn công chớp nhoáng về phía Kỳ Chính.
Rầm!
Kỳ Chính vội nghênh đón đòn tấn công của đối phương, sau đó bị bức lui về sau mấy bước, trong cổ họng bỗng dâng lên mùi vị tanh ngọt, mặt mày ông ta nháy mắt biến thành màu gan lợn.
"Thần Linh Giả?"
Cái gì?
Nam nhân này là Thần Linh Giả? Hắn ta có lai lịch gì? Xuất hiện từ lúc nào?
Thời điểm tất cả mọi người nghĩ nát óc cũng không ra, thì giọng nói thanh lãnh của Vân Lạc Phong chợt vang lên: "Vân Dực, chỉ cần không ૮ɦếƭ, còn lại cứ tùy tiện đánh!"

Ý chính là, đánh đến bán thân bất toại* cũng được!
(*liệt nửa người.)
Bởi vì Vân Lạc Phong tạm thời chưa muốn ɢɨết Kỳ Chính, dựa vào những chuyện ông ta đã làm, thì phải khiến ông ta chịu đủ tuyệt vọng xong mới được ૮ɦếƭ.
"Hừ! Cho rằng đánh lén thì có thể đánh thắng ta? Đúng là nực cười vô cùng! Ta tốt xấu gì cũng là người vô địch ở cảnh giới Thần Linh, chỉ bằng ngươi, căn bản không phải là đối thủ của ta!" Kỳ Chính không cho đó là đúng, ông ta cười lạnh rồi dậm chân lấy đà phóng tới, triển khai công kích với Vân Dực.
Từng chiêu thức của Kỳ Chính luôn nhắm vào chỗ yếu của đối phương, nếu đổi thành người thường, chắc chắn không ૮ɦếƭ cũng trọng thương.
Nhưng Vân Dực là con rối!
Thân là con rối không có sinh mệnh, tất cả cũng không tồn tại cái gọi là tử huyệt.
Rầm!
Kỳ Chính đánh một quyền vào vị trí tim Vân Dực, lúc đánh trúng mục tiêu, tay ông ta đột ngột tăng thêm lực, một cổ linh khí từ người ông ta lập tức xông vào tim Vân Dực.


Kỳ Chính mỉm cười đắc thắng.
Tiểu tử này có phải kẻ ngốc hay không? Ngay cả tim mình cũng không biết bảo vệ. Nếu tim bị đánh trúng, chắc chắn phải ૮ɦếƭ.
Thế nhưng, nụ cười của Kỳ Chính rất nhanh đã hóa đá.
Bởi vì một tay Vân Dực bắt lấy cánh tay ông ta, rồi nâng tay còn lại lên, tích tắc sau đó, một cổ lực lượng cường đại đánh mạnh vào lòng иgự¢ Kỳ Chính, cả người ông ta lập tức bay ngược ra ngoài.
"Sao có thể?"
Ông ta rõ ràng đã đánh trúng tim tiểu tử này, sao hắn ta vẫn có thể bình yên vô sự?
Không cho Kỳ Chính có thời gian nghĩ thông suốt, Vân Dực một lần nữa vọt tới trước mặt Kỳ Chính.
Vân Dực Ϧóþ lấy cổ Kỳ Chính, nâng ông ta lên cao, rồi lại hung hăng quăng xuống.
Một tiếng đùng vang lên thật lớn, mặt đất sụp xuống, tạo thành một cái hố to.Động tác Vân Dực quá nhanh, nhanh đến độ Kỳ Chính không kịp phản ứng, chờ ông ta kịp nhận ra thì xương cốt toàn thân đau đớn không thôi, lúc này ông ta mới bị cơn đau giúp hoàn hồn lại.
Mình.... Bị đánh bại?


Không thể nào!
Bản thân mình là cường giả vô địch cảnh giới Thần Linh, sao có thể bại trận?
Mà Vân Dực hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho Kỳ Chính chỉ vì ông ta đã bại trận.
Vân Dực là con rối, hắn trung thành tuyệt đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong.
Chủ tử lệnh hắn đánh Kỳ Chính, chỉ cần chủ tử chưa kiu dừng thì hắn còn tiếp tục đánh.
Vì thế.....
Kỳ Chính đau đớn khắp người, cảm giác đau đớn còn chưa kịp vơi đi thì Vân Dực lại vọt tới trước mặt ông ta lần nữa, hắn phóng lên cao rồi đáp xuống, chân Vân Dực vừa hay dẫm lên người Kỳ Chính.
Tiếp theo....
Phụt!
Kỳ Chính nôn máu, hôn mê bất tỉnh.
Ở cảnh giới Thần Linh, Kỳ Chính đúng là rất mạnh, chỉ tiếc đối thủ ông ta gặp phải lại là một con rối.
Lại thêm ông ta chủ quan khinh địch nên càng bị thương nặng hơn.Thử nghĩ mà xem, cùng một cảnh giới, một người bằng xương bằng thịt, biết đau đớn, bị thương nặng rồi liền mất khả năng chiến đấu, thậm chí có thể mất mạng, còn một người khác thì bất tử bất diệt, không đau đớn, không bị thương tổn, vậy còn đánh thế nào được?
Chính xác là không có gì để so sánh!
Kỳ Mặc, Kỳ Nhạc đều kinh ngạc há hốc mồm, cả người không ngừng run rẩy.
Phụ thân bị đánh bại?
Chuyện này.... Sao có thể xảy ra?
So với huynh muội Kỳ Mặc, Giản Phỉ Phỉ hét lên một tiếng rồi lao vọt tới bên cạnh Kỳ Chính, khóc rống lên: "Tướng công, chàng không thể có việc gì được! Chàng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được!"
Ngươi có chuyện gì thì ta biết phải làm sao? Ai sẽ chống lưng cho ta? Ta lấy gì tiếp tục tác oai tác quái?
Câu cuối cùng, Giản Phỉ Phỉ tất nhiên chỉ dám nói thầm trong lòng.
Bởi vì bà ta không biết Kỳ Chính hôn mê bất tỉnh thật hay là chỉ giả vờ mà thôi....
Vân Lạc Phong quay đầu đi, nhìn Kỳ Tô: "Không phải ngươi muốn trút giận cho mẫu thân ngươi sao?"
Lần này, Kỳ Tô rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, ánh mắt hắn nhìn Giản Phỉ Phỉ quả thật có thể dùng hình ảnh lưỡi dao sắc bén mà hình dung.
"Bà cảm thấy mẫu thân ta nên tạ tội với bà?" Khuôn mặt Kỳ Tô bị bao phủ bởi một tầng băng lạnh: "Kỳ gia to lớn như vậy, lại có thể khiến mẫu thân ta đói đến mức không đủ dinh dưỡng?"
Mặt Kỳ Mặc biến sắc, hắn ta phẫn nộ nhìn Kỳ Tô: "Kỳ Tô, ngươi cấu kết với người ngoài, đả thương phụ thân, mưu đồ chiếm đoạt gia sản Kỳ gia, tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần!"
"Mưu đoạt gia sản Kỳ gia?" Kỳ Tô cười phá lên: "Kỳ gia vốn dĩ là của ta! Là lũ súc sinh vô sỉ các ngươi chiếm đoạt đồ của sư phụ ta để lại cho ta! Bây giờ còn dám mạnh miệng nói ta mưu đồ chiếm đoạt gia sản Kỳ gia? Ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi!"
Kỳ Mặc tức run cả người, nếu ánh mắt có thể ɢɨết người thì khẳng định Kỳ Tô đã ૮ɦếƭ trăm ngàn lần.
"Mặc nhi, đừng nói nữa!" Giản Phỉ Phỉ nước mắt đầy mặt, chậm rãi đứng dậy, mắt đẹp tràn ngập bi thương thống khổ, nhìn Kỳ Tô như nhìn đại ác nhân: "Tô nhi, ta tốt xấu gì cũng là nhị nương con, ta biết con hận cha con, nhưng cha con không có lỗi. Trên đại lục này, có nam nhân nào mà không tam thê tứ tђเếק? Nếu không phải mẫu thân con cho phép, thì cha con...... Cũng đâu phải khổ như vậy!"
Lời này, đảo mắt đã thành Kỳ Chính nuôi ngoại thất bên ngoài là vô tội, ngược lại Lâm Tình là kẻ tội ác tày trời.
"Huống hồ, Mặc nhi thân là trưởng tử Kỳ gia, chiếu lý nên thừa kế tất cả sản nghiệp Kỳ gia, con đưa người ngoài đến đả thương cha con, còn không phải là muốn mưu đoạt Kỳ gia à?"
"Nhị nương?" Kỳ Tô cười chế giễu: "Ngay cả Kỳ Chính ta còn không nhận, thì cái thứ nhị nương như ngươi có là gì? Hơn nữa, một tiểu tђเếק mà cũng dám tự xưng là mẹ của ta? Dù ngươi không biết xấu hổ, nhưng ta ngại ngươi làm mất mặt."
Cứ nghĩ đến Lâm Tình bị những kẻ này ngược đãi, rõ ràng không sai nhưng lại bị bức phải châm trà tạ lỗi, trong lòng Kỳ Tô liền bừng lừa giận.
"Vốn ta không đánh phụ nữ, nhưng nếu đó là tiện nhân.... Vậy thì lại khác!"
"Ngươi....." Mặt Giản Phỉ Phỉ trắng bệch, há miệng muốn nói gì đó.
Kỳ Tô chê lời bà ta nói quá ghê tởm, cho nên không cho bà ta có cơ hội lên tiếng, hắn lao vọt đến trước mặt Giản Phỉ Phỉ rồi đá một cước vào иgự¢ bà ta.
"Ca, huynh giúp muội bắt mụ ta lại, để muội tới đánh!"
Kỳ Linh sớm đã muốn động thủ, vừa thấy Kỳ Tô ra tay thì lập tức nói ngay.
Giọng nói Kỳ Linh mềm mại trong trẻo, không có mấy sức uy ђเếק.
Nhưng ai bảo cô bé có một huynh trưởng như Kỳ Tô?
Vừa nghe muội muội nói, Kỳ Tô đã túm lấy tóc Giản Phỉ Phỉ, bẻ ngoặc tay bà ta ra phía sau, không cho bà ta nhúc nhích.
"Người xấu, cho ngươi bắt nạt mẹ ta!"
Kỳ Linh chạy nhanh đến trước mặt Giản Phỉ Phỉ, cào vào mặt bà ta, má Giản Phỉ Phỉ liền xuất hiện dấu móng tay đỏ tươi.
"Tiểu tiện nhân, ngươi dám đánh mẹ ta?"
Kỳ Nhạc nổi giận, tiến lên muốn giáo huấn Kỳ Linh.
Nhưng ả còn chưa bước được hai bước thì đã bị Hỏa Hỏa đứng bên cạnh đánh một chưởng bay văng đi.
Kỳ Mặc bị Hỏa Hỏa dọa sợ, ngay lập tức đứng yên không dám nhúc nhích, trong lòng thầm thấy may mắn vì mình không ra tay trước.....
"A!"
Giản Phỉ Phỉ hét lên đau đớn, hai mắt đỏ bừng, nước mắt ủy khuất không ngừng lăng dài trên má.
Tiếng kêu thống khổ quá mức này khiến mí mắt Kỳ Chính đang nằm bất tỉnh khẽ động đậy, nhưng đến cuối cùng vẫn không mở ra.Thực tế, vừa rồi Kỳ Chính không hề ngất xỉu.
Ông ta sợ mình sẽ tiếp tục bị tra tấn nên mới giả vờ bất tỉnh mà thôi.
Con người vốn ích kỷ!
Dù ông ta yêu thương Giản Phỉ Phỉ nhiều bao nhiêu, thì người ông ta yêu nhất vẫn là chính ông ta. Vì thế, cho dù Giản Phỉ Phỉ có bị ђàภђ ђạ tàn nhẫn hơn đi nữa, ông ta cũng sẽ không đứng ra bảo vệ.
Cứ chờ khi chuyện này kết thúc rồi bồi thường cho Giản Phỉ Phỉ sau là được.
Nữ nhân đánh nhau hoàn toàn khác với nam nhân.
Nếu Kỳ Tô động thủ, nhiều nhất cũng chỉ tát Giản Phỉ Phỉ mấy bạt tai, hoặc đá mấy đá.
Nhưng nếu là Kỳ Linh thì khác rồi....
Móng tay nhỏ mà nhọn của cô bé gần như cào nát mặt Giản Phỉ Phỉ, tóc cũng bị nhổ trụi một mảng lớn, mặt mày đầy máu, đau đến mức Giản Phỉ Phỉ gào khóc không ngừng.
"Kỳ Tô, Kỳ Linh, các ngươi đủ rồi!" Kỳ Mặc lớn tiếng hét.
Có điều, hắn ngại Hỏa Hỏa đang đứng một bên canh chừng như hổ rình mồi nên không dám manh động.
"Kỳ Tô, Cầm phi nương nương là cô cô ta, tiểu hoàng tử là hoàng đế tương lai, ngươi đối với Kỳ gia như vậy, chẳng lẽ không sợ Cầm phi trả thù?" Đáy mắt Kỳ Mặc lóe lửa giận: "Ngươi nên nhớ, hoàng tộc còn có hai Thần Tôn, hơn mười Thần Vương!"
Xác thật, lúc đầu đúng là Kỳ Tô có phần kiêng kỵ Cầm phi nên mới lập hiệp ước với nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc.
Nhưng bây giờ.....
Dù Cầm phi có đến hưng sư vấn tội, hắn cũng nhất định phải giáo huấn người đàn bà Giản Phỉ Phỉ này!
"Cầm phi? Thì đã sao? Đây vốn là lỗi của Kỳ gia, ta trút giận cho mẫu thân mình thì có gì sai? Huống chi, ta chỉ dạy dỗ một tiểu tђเếק, chẳng lẽ loại chuyện nhỏ nhặt này mà Cầm phi cũng quản?" Kỳ Tô lạnh lùng cười.
Lòng иgự¢ Kỳ Mặc dâng lên cơn giận dữ, rồi hắn dường như sực nhớ tới cái gì đó, bèn nói đầy khinh miệt: "Kỳ Tô, chắc là ngươi vẫn chưa biết, Cầm phi đã làm chủ, ban tứ công chúa cho ta làm tђเếק! Không phải ngươi và tứ công chúa lưỡng tình tương duyệt sao? Hừ, đợi đến lúc ta lấy tứ công chúa về, ta sẽ cho ngươi thấy người con gái mà ngươi yêu làm sao bị ta ђàภђ ђạ dưới thân đến ૮ɦếƭ!"
"Ngươi nói cái gì?"
Giọng Kỳ Tô lạnh đi mấy phần, không khó để nghe ra lửa giận ẩn chứa trong đó.
"Ta nói, vị hôn thê cũ của ngươi, sẽ trở thành tђเếק của ta. Người mà ngươi yêu, lại chỉ xứng làm tђเếק cho ta, ngươi không cảm thấy rất mất mặt à?" Kỳ Mặc cắn răng nói.
Rầm!
Đột nhiên, mặt Kỳ Mặc bị đá cho một cước.
Cả người hắn theo quán tính lui về sau, mũi miệng bầm tím, còn chảy máu không ngừng.
"Ngươi thử động đến một ngón tay của muội ấy xem!"
Kỳ Tô phát ra lệ khí khắp người, khí thế kia làm Kỳ Mặc run sợ, mặt mày trắng bệch.
Nhưng hắn không muốn thua cho Kỳ Tô, vẫn cứng cổ nói: "Dù ngươi không đồng ý thì có thể làm được gì? Cầm phi nương nương đã quyết định, ai cũng không thể thay đổi. Có bản lĩnh thì ngươi đi đánh Cầm phi đi, xem thử ngươi có mấy cái mạng?"
Phịch!
Kỳ Tô lại đá thêm một cước vào mặt Kỳ Mặc, một cước này thiếu chút nữa đã đá Kỳ Mặc ૮ɦếƭ tươi.
Ai bảo miệng hắn thối?
Biết rõ Kỳ Tô thích Mộc Tuyết Hinh, càng biết rõ bản thân không phải đối thủ của Kỳ Tô, vậy mà còn cố khiêu khích.
Đây không phải là muốn bị đánh sao?
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, khoanh tay trước иgự¢, thân thể lười biếng dựa vào cạnh cửa, nhìn một màn đang diễn ra trong sảnh đường.
Trên dưới Kỳ gia, tất cả hộ vệ không có một người nào dám xông lên.Không phải họ không muốn bảo vệ Kỳ Chính, mà là bị dọa sợ bởi sự cường đại của Vân Dực và lệ khí trên người Kỳ Tô.
"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong thấy đám người Kỳ Chính bị đánh cũng đủ rồi, mới thong thả lên tiếng gọi: "Kỳ phủ này có phải do sư phụ ngươi mua không?"
Trước kia Kỳ gia không phải ở Đế Thành, mà là sau khi lớn mạnh mới chuyển đến nơi này, cho nên Vân Lạc Phong mới hỏi như vậy.
Kỳ Tô khẽ gật đầu: "Tất cả đồ ở Kỳ gia đều là của sư phụ ta!"
Cũng chính vì nguyên nhân này nên khi Kỳ Tô biết Kỳ gia để Lâm Tình đói đến cạn kiệt dinh dưỡng, hắn mới giận dữ như vậy.
Còn có chuyện thẩm thẩm hắn bệnh, Lâm Tình chỉ lén lấy chút bạc đưa đến, vậy mà Kỳ Chính vừa biết liền đánh bà ấy một trận.
Chuyện này chồng thêm chuyện kia, làm xúc động muốn diệt Kỳ gia trong lòng Kỳ Tô cũng có luôn rồi.
Vân Lạc Phong khẽ híp mai mắt: "Nếu vậy thì chúng ta cứ ở lại Kỳ gia đi! Dù sao những thứ này cũng là của sư phụ ngươi. À phải, vừa rồi ta nhìn thấy trong Tàng Bảo Các Kỳ gia có cất giấu không ít bảo vật, có còn rất nhiều vàng bạc châu báu, tất cả những thứ đó ngươi cất hết đi, một đồng cũng không được cho bọn chúng."
Kỳ Tô đi đến cạnh Vân Lạc Phong: "Còn những người kia thì sao? Có cần đuổi đi không?"
Thật ra, lúc đầu Kỳ Tô dự định chờ thực lực mình lớn mạnh, đủ để đối kháng với hoàng tộc rồi mới trở lại Kỳ gia.
Nhưng vì chuyện của Lâm Tình, hắn bất đắc dĩ phải về sớm trước một bước.
Nếu đã làm, vậy thì dứt khoát ác một chút, đoạt lại hết tất cả đồ Kỳ gia, đuổi bọn người này đi!
"Không cần!" Vân Lạc Phong cười tà ác: "Ta cho phép chúng lưu lại Kỳ gia!"
Kỳ Tô kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong, không hiểu tại sao Vân Lạc Phong giữ đám người này lại.
Tuy nhiên, Kỳ Tô chỉ nghe theo chứ không hỏi.
Bất kể Vân cô nương làm gì cũng đều có lý do riêng, hắn chỉ cần phục tùng mệnh lệnh là được.
Vân Lạc Phong tất nhiên biết Kỳ Tô thắc mắc, nàng mỉm cười: "Ngươi cảm thấy hiện tại bọn chúng ở lại Kỳ gia có thể gây nên sóng gió gì không? Hay là nói, chúng có thể tiếp tục ức ђเếק mẫu thân ngươi không? Nếu chúng không thể làm gì được, vậy thì giữ lại cũng có sao đâu?"
"Nhưng mà, ta cảm thấy, Vân cô nương cô.. Không phải người tốt bụng như vậy...." Kỳ Tô suy tư rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi.
"Ta tất nhiên không phải người tốt! Giữ bọn chúng lại, khi nào ngươi tức giận, có thể tìm chúng trút giận. Lúc tâm trạng không thoải mái, có thể tìm đám người này.... Từ từ TÂM SỰ!"
Đúng vậy!
Vân Lạc Phong giữ đám người Kỳ Chính lại chính là để tiện cho Kỳ Tô trút giận.
Thời điểm Vân Lạc Phong nói muốn lấy hết bảo vật Kỳ gia, mí mắt Kỳ Chính không khỏi giật một cái, bây giờ nghe thấy lời này, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi.
Nhưng ông ta vẫn không mở mắt.
Kỳ gia vẫn cỏn Cầm phi, đợi sau này ông ta đi tìm Cầm phi cáo trạng, lúc đó nhất định sẽ bắt những người này nhận đủ hậu quả.
"Còn về số hộ vệ Kỳ gia này......" Vân Lạc Phong hơi dừng lại: "Ngươi đổi hết đi! Người bất trung không thể giữ!"
"Vâng!"
Kỳ Tô gật đầu, vô cùng tán thành lời này của Vân Lạc Phong.
"Đi thôi! Chúng ta đi xem mẫu thân ngươi một chút, mặt khác...." Vân Lạc Phong liếc nhìn lại: "Vân Dực, ngươi canh chừng bọn chúng, không cho bất kỳ kẻ nào bước ra khỏi đại môn Kỳ gia nửa bước!"
Vẻ mặt đám người Kỳ Chính lập tức biến sắc.
Không cho bọn họ ra ngoài, vậy bọn họ làm sao tìm Cầm phi cáo trạng?
Làm sao nhờ Cầm phi báo thù cho họ?
Đặc biệt là Giản Phỉ Phỉ, ngoài mặt bà ta không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng thì đã phát điên rồi, hận không thể bắt Vân Lạc Phong đi lăng trì xử tử!
Còn có cả Lâm Tình và hai đứa con của ả, đều đáng ૮ɦếƭ!
____________
Nội viện hoàng cung.
Mộc Tuyết Hinh đang đi ở ngự hoa viên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ phía trước đi tới, nàng khẽ cau mày, không muốn để ý mà tiếp tục đi thẳng.
"Tứ công chúa xin dừng bước!"
Ai ngờ, người kia lại gọi nàng lại.Mộc Tuyết Hinh dừng bước, quay đầu lại nhìn người vừa gọi mình, hỏi: "Liễu đại tiểu thư tìm bổn công chúa có chuyện gì?"
Liễu đại tiểu thư này là thiên kim của nội thần Liễu đại nhân, nếu Vân Lạc Phong có mặt tại đây, chắc chắn sẽ nhận ra đây là nữ tử đi theo sau huynh muội Tiêu gia ngày đó.
Có điều, nàng ta từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, cho nên mấy người Vân Lạc Phong không có chú ý đến.
"Tứ công chúa có biết, nhị công tử Kỳ gia đã quay về?" Liễu Nguyệt mỉm cười nhu mì, nói với giọng bình thản, không hề ra vẻ.
Thân mình Mộc Tuyết Hinh khẽ run lên, nội tâm thầm vui mừng.
Kỳ Tô về rồi?
Thế nhưng, nghĩ đến thế cục trong triệu hiện giờ, niềm vui vừa dâng lên lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác bất lực.
"Thì sao?"
Ánh mắt Liễu Nguyệt chợt lóe: "Công chúa điện hạ, bên cạnh Kỳ Tô, còn có một cô nương!"
Cô nương?
Mộc Tuyết Hinh giật mình, trong đầu chợt hiện lên gương mặt của vị bạch y nữ tử mà nàng từng gặp ở Linh Xuyên Sơn.
Nếu là đi bên cạnh Kỳ Tô, vậy chắc là cô nương ấy, ân nhân cứu mạng mình, sư phụ Kỳ Linh!
Cô nương ấy cũng về cùng Kỳ Tô?
Lúc trước còn chưa đa tạ cô nương ấy tử tế, nếu bây giờ người đã đến Đế Thành, vậy thì nhất định phải đi gặp một lần.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!