quyến rũ ông chú đã lớn

Chương 3: LÀM VIỆC ĐÊM VÀ SỰ KHÁM PHÁ THÂN MẬT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng 9 giờ 15 tối, Hạ An buộc phải thực hiện nghĩa vụ. Cô đã tắm rửa, mặc chiếc áo sơ mi đơn giản nhất và quần jeans, cố gắng tạo ra vẻ ngoài chuyên nghiệp và không thể xâm phạm.

Cô bước qua ban công. Giờ đây, một bộ khóa điện tử mới đã được lắp đặt, cho phép cô đi lại dễ dàng giữa hai căn hộ, như một sợi dây xích vô hình trói buộc cô vào người đàn ông đối diện.

Lâm Kiệt đang ở trong thư phòng. Chiếc bàn làm việc gỗ mun lớn chất đầy hồ sơ, còn anh thì ngồi trước màn hình máy tính, tay áo sơ mi trắng xắn lên gọn gàng. Anh gần như không ngẩng đầu lên.

"Chồng hồ sơ bên trái bàn. Sắp xếp theo ngày tháng và ký hiệu luật," anh ra lệnh, giọng nói trầm ổn, lạnh nhạt.

Hạ An bắt đầu công việc. Hàng trăm tập tài liệu pháp lý phức tạp. Căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng bàn phím lách cách của Lâm Kiệt và tiếng giấy sột soạt của cô. Cô cảm thấy bị giám sát, mỗi động tác nhỏ đều căng thẳng. Cô cúi người phân loại hồ sơ dưới sàn, tập trung cao độ, cố gắng không tạo ra bất cứ tiếng động thừa thãi nào.

Bất chợt, cô cảm thấy một bóng đen bao trùm. Lâm Kiệt đứng dậy, bước qua ngay sau lưng cô để lấy ly nước trên kệ. Hơi thở anh lướt qua gáy cô. Cô cảm nhận rõ sức nóng cơ thể anh, sự căng cứng của cơ bắp chỉ cách cô vài phân, buộc cô phải nín thở.

Trong lúc gấp một tập hồ sơ bị rách góc, cạnh giấy sắc bén đã cứa vào ngón tay trỏ của Hạ An. Máu rỉ ra một chút. Cô theo phản xạ, vội vàng đưa ngón tay vào miệng để cầm máu.

Tiếng ghế xoay của Lâm Kiệt dừng lại.

"Làm gì vậy? Đồ ngốc." Giọng anh nặng trịch, không hài lòng nhưng lại lộ ra một chút quan tâm kỳ lạ.

Anh lập tức tiến lại, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía ánh sáng bàn làm việc. Hạ An ngước nhìn anh, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Anh không nói gì, chỉ cúi xuống, đưa ngón tay cô vào miệng anh.

Hạ An sững sờ. Toàn thân cô tê dại. Cảm giác nóng ẩm, mềm mại và ướt át của lưỡi anh trên ngón tay cô truyền thẳng đến đại não. Cô cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi anh miết nhẹ, sau đó răng anh cắn nhẹ lên đầu ngón tay cô, một hành động mang tính chất đánh dấu lãnh thổ nguyên thủy, dứt khoát.

"Anh... anh làm gì vậy?" Cô thốt lên, mặt nóng rực, giọng nói yếu ớt.

Lâm Kiệt buông tay cô ra, ánh mắt đen sâu như có lửa. Anh đưa ngón tay cái vuốt nhẹ vết máu vừa dính trên môi mình, hành động đó hoàn toàn khiêu khích.

"Sát trùng," anh nói, giọng lạnh lùng như không hề có chuyện gì xảy ra. "Lần sau, dùng băng cá nhân. Đừng bao giờ làm hành động ngu xuẩn như vậy trước mặt tôi."

Hạ An cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng ngón tay kia lại nóng ran, như thể bị một vết bỏng tình cảm. Cô lại tiếp tục công việc.

Sau đó, Lâm Kiệt lại bắt đầu một cuộc chất vấn. Anh hỏi cô về việc học mỹ thuật, về ước mơ của cô, nhưng bằng giọng điệu hoài nghi: "Mỹ thuật? Thế giới này cần những người thực tế, Hạ An. Sự lãng mạn chỉ là cái cớ cho sự yếu đuối."

Hạ An cố gắng bảo vệ bản thân, tranh luận với anh bằng sự thông minh và niềm đam mê của mình. Sự đối đầu về quan điểm này khiến Lâm Kiệt càng thấy cô thú vị, khó chinh phục hơn.

Lâm Kiệt đứng dậy, chỉ tay vào chồng sách luật dày cộp trên kệ. "Ngoài công việc, mỗi đêm, cô phải đọc hai chương sách này. Tôi muốn cô hiểu rõ 'lãnh thổ' và 'quy tắc' của tôi."

Công việc kết thúc vào nửa đêm. Hạ An thu dọn đồ đạc, cố gắng giữ khoảng cách an toàn, tránh ánh mắt anh.

Khi cô đang bước về phía cửa ban công, Lâm Kiệt đột nhiên gọi lại.

"Hôm nay, cô đã hoàn thành tốt hơn lần trước." Anh nói, giọng hờ hững, nhưng ánh mắt dán chặt vào cô. "Nhưng nhớ kỹ, cô gái, cô vẫn còn nợ tôi rất nhiều 'hình phạt'."

Hạ An không dám quay đầu lại, chạy nhanh về phía ban công, mở chốt khóa và bước vào căn hộ của mình. Cô đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, cố gắng điều hòa nhịp thở.

Đêm đã khuya, nhưng ngón tay vừa bị "sát trùng" của cô vẫn còn nóng rực và ẩm ướt, khiến cô không thể ngủ được. Cô biết, thỏa thuận này sẽ không chỉ dừng lại ở việc sắp xếp tài liệu. Mối quan hệ giữa cô và người hàng xóm đại lão đã chuyển sang một cấp độ nguy hiểm hơn, nơi mà mỗi lần chạm mặt đều là một sự cám dỗ và thử thách cấm kỵ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×