Đêm xuống, ánh đèn hành lang hắt ra những dải sáng ấm áp. Ngọc Diệp vừa dọn xong vài món đồ, đứng thở dốc, vừa mệt vừa căng thẳng vì những ngày chuyển nhà liên tục. Cô dựa lưng vào cửa, nhắm mắt một lúc để xua đi cảm giác hồi hộp trong lòng.
“Chắc anh ấy sẽ không ghé đâu…” cô tự nhủ, nhưng chưa kịp hoàn hồn, tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng. Tim cô nhói lên.
— “Diệp, cậu còn thức à?” Giọng Hạo Nam trầm ấm từ phía bên kia cửa, nhẹ nhàng nhưng đủ để làm cô bối rối.
Diệp hít một hơi, cố gắng bình tĩnh:
— “Vâng… mình chỉ… dọn chút đồ thôi.”
Cánh cửa từ từ mở ra, Hạo Nam xuất hiện, bóng dáng cao ráo in đậm trong ánh sáng vàng nhạt. Anh cầm trên tay một túi bánh, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô. Khoảng cách giữa họ chỉ đủ để cảm nhận hơi thở nhau, tim cô lại loạn nhịp như những ngày trước.
— “Mình tiện ghé qua, mang chút bánh cho cậu. Dọn nhà mà bỏ bữa thì không được đâu.” Anh đặt túi lên bàn, vô tình chạm tay cô khi trao hộp bánh. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau ngắn ngủi, Diệp cảm giác như tim mình nhảy khỏi lồng ngực.
Cô lùi lại một bước, ánh mắt tránh ánh mắt anh, nhưng Hạo Nam dường như đọc được tâm lý cô. Anh mỉm cười tinh nghịch, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa trêu chọc vừa dịu dàng.
— “Cậu… không sao chứ? Trông có vẻ căng thẳng.”
Diệp lắc đầu, giọng lí nhí:
— “Mình… ổn mà.”
Họ đứng đó, khoảng cách chỉ vài bước, nhưng cả hai đều cảm nhận được nhịp tim dồn dập của nhau. Không khí im lặng, chỉ còn ánh mắt và cảm giác lén lút, cấm kỵ nhưng ngọt ngào.
Một vài ngày tiếp theo, sự xuất hiện của Hạo Nam khiến Diệp không thể tập trung làm việc. Mỗi lần anh vô tình chạm tay, trao nụ cười, hay nhìn cô quá lâu đều khiến cô bối rối, tim loạn nhịp. Những va chạm tưởng chừng nhỏ nhặt lại trở nên đầy cám dỗ.
Một buổi tối, cô quyết định phơi quần áo trên ban công. Gió nhẹ thổi, mái tóc bay lên, và ánh mắt Hạo Nam từ căn hộ đối diện bắt gặp cô. Anh tiến lại gần, giọng nói trầm ấm:
— “Gió hôm nay mạnh, cẩn thận tóc bay vào mắt nhé.”
Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước. Anh đưa tay ra, như muốn chỉnh mái tóc bay của cô, nhưng ánh mắt lén nhìn lại khiến Diệp run lên. Cô hạ mắt, cố tránh ánh nhìn, nhưng cảm giác vừa sợ vừa thích khiến cô nghẹn lời.
Một đêm khác, khi ánh đèn vàng hắt ra hành lang, Hạo Nam ghé qua mượn dụng cụ sửa chữa. Diệp mở cửa, anh bước vào, không nói gì, ánh mắt dừng lại trên cô. Họ đứng yên lặng, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở nhau. Tim họ dồn dập, và cả hai đều hiểu rằng cảm xúc này không còn vô hại nữa.
— “Cậu… vẫn ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm ấm, ánh mắt dịu dàng mà ngập tràn cám dỗ.
Diệp chỉ gật đầu, nhưng mắt không rời anh. Họ đứng đó, lặng im, cảm nhận nhau bằng ánh mắt, hơi thở và nhịp tim dồn dập. Trong thâm tâm, cô biết rằng khoảng cách này sẽ không thể kéo dài.
Khi Hạo Nam rời đi, Diệp lặng lẽ đóng cửa, nhưng cả đêm cô không ngủ. Ánh mắt tinh nghịch và dịu dàng của anh, những va chạm lén lút, tất cả vẫn in đậm trong tâm trí. Cảm giác cấm kỵ, gần gũi, và ngọt ngào đan xen, làm cô vừa sợ vừa khao khát.
Cô tự nhủ:
— “Khoảng cách này… sẽ sớm tan biến thôi…”