sếp ác ma và cô nàng lắm chiêu

Chương 3: Nhiệm Vụ Bất Đắc Dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạn chót hai tuần đang đến gần. An Nhi và cả team Sáng tạo đang dốc toàn bộ sức lực vào "trận chiến" cuối cùng. Họ đã thức trắng nhiều đêm liền để tạo ra một bản kế hoạch mới, một bản kế hoạch mà An Nhi tin rằng sẽ khiến cho "Sếp Ác Ma" phải thay đổi cái nhìn.

Bản kế hoạch lần này là một sự dung hòa hoàn hảo. Nó vẫn giữ được câu chuyện cảm xúc, những ý tưởng sáng tạo độc đáo. Nhưng đồng thời, mỗi một ý tưởng đều được củng cố bằng những số liệu nghiên cứu thị trường, những bản phân tích đối thủ cạnh tranh và những dự báo hiệu quả chi tiết. An Nhi đã dùng chính "vũ khí" của Minh để chống lại anh ta.

Ngày trình bày, cả team bước vào phòng họp với một tinh thần vừa hồi hộp vừa quyết chiến.

Minh vẫn ngồi đó, với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Anh ta lật giở từng trang của bản kế hoạch, đôi mắt sắc bén quét qua từng con số. Không khí trong phòng căng như dây đàn.

Sau khi xem xong, anh ta ngẩng lên, nhìn An Nhi. "Tạm chấp nhận được," anh ta nói. "Ý tưởng vẫn còn khá cảm tính, nhưng ít ra lần này đã có cơ sở dữ liệu. Cứ triển khai giai đoạn một đi. Tôi sẽ theo dõi hiệu quả."

Dù chỉ là một lời "tạm chấp nhận", nhưng đối với team Sáng tạo, đó đã là một chiến thắng vang dội. Cả team reo hò trong im lặng. An Nhi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cô cũng đã "thuần phục" được con quái vật này một chút.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu thì một "nhiệm vụ" còn khó khăn hơn lại ập đến.

Ông Nam, Tổng giám đốc, đã triệu tập cả Minh và Nhi vào phòng họp khẩn. Gương mặt ông ta trông vô cùng đăm chiêu.

"Hai đứa ngồi đi," ông nói. "Chúng ta đang có một vấn đề rất nghiêm trọng."

Ông trình chiếu lên màn hình một email. Đó là email từ ông Hùng, Chủ tịch của chuỗi khách sạn 5 sao SeaDragon, một trong những khách hàng lớn và lâu đời nhất của Ánh Dương. Nội dung email rất ngắn gọn nhưng đầy sức nặng: họ bày tỏ sự "thất vọng sâu sắc" với những chiến dịch gần đây và đang cân nhắc việc chấm dứt hợp đồng.

"Mất hợp đồng này," ông Nam nói, giọng trầm xuống, "không chỉ ảnh hưởng đến doanh thu, mà còn là một đòn giáng mạnh vào uy tín của công ty chúng ta. Ông Hùng là một người rất khó tính, theo trường phái cũ, rất coi trọng sự sáng tạo và mối quan hệ cá nhân."

Minh và Nhi nhìn nhau. Cả hai đều hiểu, sự "khó tính" của ông Hùng chính là kết quả của cuộc chiến giữa hai trường phái "logic" và "cảm xúc" của họ trong suốt thời gian qua.

"Vì vậy," ông Nam nhìn thẳng vào hai người họ. "Ta quyết định, hai đứa sẽ là một đội. Minh, cậu có tư duy chiến lược và dữ liệu. Nhi, cháu có sự sáng tạo và khả năng thấu hiểu khách hàng. Hãy kết hợp lại với nhau. Sáng mai bay ra Đà Nẵng ngay lập tức, gặp trực tiếp ông Hùng và giải quyết cho xong vấn đề này. Ta không cần biết các cháu làm cách nào, ta chỉ cần kết quả. Hợp đồng phải được giữ lại!"

Mệnh lệnh được ban ra như một "thánh chỉ". Minh và Nhi, hai kẻ không đội trời chung, giờ đây lại bị buộc phải trở thành đồng đội trong một nhiệm vụ bất đắc dĩ.

Cả văn phòng được một phen hả hê khi thấy cảnh hai vị "oan gia" phải lủi thủi đi đặt vé máy bay.

Chuyến bay đến Đà Nẵng có lẽ là chuyến bay im lặng nhất trong lịch sử. Họ ngồi cạnh nhau, nhưng không ai nói với ai một lời nào, chỉ có một sự ngượng ngùng và căng thẳng bao trùm. Minh thì cắm mặt vào chiếc laptop, phân tích dữ liệu về khách sạn SeaDragon. Nhi thì đeo tai nghe, nhìn ra cửa sổ, cố gắng phác thảo vài ý tưởng trong đầu.

Cuộc gặp với ông Hùng diễn ra tại văn phòng của ông ta, nhìn thẳng ra bãi biển Mỹ Khê. Ông là một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ ngoài phúc hậu nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc sảo.

Đúng như dự đoán, ông ta không hề hài lòng với những gì phòng Marketing đã làm gần đây.

"Các cậu xem," ông ta chỉ vào một biểu đồ do team của Minh chuẩn bị. "Toàn là những con số, những phân tích khô khan. Các cậu đang bán một kỳ nghỉ dưỡng, một giấc mơ, chứ không phải bán một phần mềm kế toán. Khách hàng của tôi cần cảm xúc, cần sự kết nối."

Rồi ông ta lại quay sang Nhi. "Còn ý tưởng của cô, thì lại quá bay bổng, thiếu tính thực tế. Đẹp thì có đẹp, nhưng không có một chiến lược rõ ràng để mang lại hiệu quả."

Ông ta đã chỉ ra chính xác điểm yếu của cả hai người.

Buổi gặp đầu tiên kết thúc trong bế tắc. Tối hôm đó, họ trở về khách sạn, không khí vô cùng nặng nề. Họ biết, nếu không thể tìm ra được tiếng nói chung, nhiệm vụ này chắc chắn sẽ thất bại.

Họ quyết định sẽ cùng nhau làm việc trong phòng họp của khách sạn. "Chiến trường" mới được thiết lập.

"Ý tưởng của em không hề bay bổng!" Nhi bắt đầu trước, cô trải những bản phác thảo của mình ra bàn. "Nó đánh vào tâm lý muốn 'chữa lành' của khách hàng thành thị!"

"Nhưng 'chữa lành' là một khái niệm không thể đo lường!" Minh lập tức phản bác. "Làm sao chúng ta biết được bao nhiêu phần trăm 'chữa lành' sẽ quy đổi ra được một lượt đặt phòng?"

"Trời ơi! Anh thôi ngay cái kiểu nói chuyện đó đi được không? Không phải cái gì cũng có thể đo lường được đâu!"

"Vậy thì đó là một chiến dịch tồi!"

Họ cãi nhau nảy lửa. Những bất đồng, những ức chế tích tụ bấy lâu nay bùng nổ. Nhưng giữa những cuộc tranh cãi đó, họ lại bắt đầu thực sự "nghe" nhau.

Cô nhận ra, đằng sau sự cứng nhắc của anh là một tư duy logic và một nỗi lo sợ rủi ro có cơ sở. Anh cũng nhận ra, đằng sau sự "bay bổng" của cô là một sự thấu hiểu sâu sắc về tâm lý con người.

Và rồi, một ý tưởng lóe lên.

"Hay là..." Nhi ngập ngừng. "Chúng ta kết hợp cả hai?"

"Kết hợp như thế nào?"

"Chúng ta sẽ xây dựng một chiến dịch dựa trên một câu chuyện cảm xúc," cô giải thích. "Về một người thành thị mệt mỏi, tìm thấy sự bình yên ở biển. Nhưng," cô nhìn anh, "toàn bộ câu chuyện đó sẽ được chứng minh bằng những 'dữ liệu' hạnh phúc. Chúng ta sẽ hợp tác với các chuyên gia tâm lý, tạo ra một 'chỉ số bình yên', đo lường sự thay đổi của khách hàng trước và sau kỳ nghỉ. Chúng ta sẽ biến 'cảm xúc' thành một thứ có thể 'đo lường' được."

Minh sững người lại. Ý tưởng này... quá xuất sắc. Nó vừa có chiều sâu cảm xúc, lại vừa có sự logic chặt chẽ. Nó là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai thế giới của họ.

Anh nhìn cô. Lần đầu tiên, trong mắt anh không còn sự bắt bẻ, mà là một sự thán phục thật sự. "Ý tưởng... không tồi."

Họ cùng nhau làm việc đến tận khuya, lần đầu tiên trong một sự hòa hợp đến lạ lùng. Anh phân tích dữ liệu, cô viết nên những câu chuyện. Họ tranh luận, nhưng là để xây dựng, không phải để phá bỏ.

Khi bản kế hoạch chung hoàn thành, trời cũng đã gần sáng. Họ nhìn vào "đứa con tinh thần" chung của mình, rồi lại nhìn nhau, bất giác mỉm cười.

Một cảm giác thành tựu và một sự kết nối kỳ lạ len lỏi vào giữa hai người. Họ không còn là kẻ thù nữa. Ít nhất là trong khoảnh khắc này, họ đã là những người đồng đội.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×