sợi chỉ định mệnh nơi ánh mắt

Chương 3: Lần Theo Dấu Vết Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khoảnh khắc va chạm dưới mưa, An Nhiên trở về nhà với tâm trạng rối bời. Sợi chỉ đỏ vẫn hiện hữu rõ ràng trong mắt cô, nối liền cổ tay cô với cổ tay của Khôi Nguyên, dù anh ta không còn ở đó. Nó không biến mất, mà cứ lấp lánh, như một lời nhắc nhở không ngừng về sự kiện định mệnh vừa xảy ra.

Cô ngồi phịch xuống ghế sofa, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. "Tại sao lại là anh ta? Người đàn ông mà mình vẫn luôn nghĩ là không có duyên phận, lại là người có sợi chỉ đỏ nối với mình?" An Nhiên lẩm bẩm. Cô đã chứng kiến vô số sợi chỉ đỏ của người khác, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sợi chỉ của mình lại xuất hiện một cách bất ngờ và khó tin đến vậy.

An Nhiên quyết định rằng cô không thể bỏ qua chuyện này. Đôi mắt đặc biệt của cô chưa bao giờ sai. Sợi chỉ đỏ là một lời khẳng định về định mệnh, và cô cần phải tìm hiểu về người đàn ông này. Cô không thể cứ để sợi chỉ đỏ này lơ lửng mãi như vậy.

Vấn đề là, cô biết gì về Khôi Nguyên? Chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, bí ẩn, thường xuyên đến quán cà phê đó, và là CEO của một tập đoàn công nghệ. "Tập đoàn công nghệ..." An Nhiên lẩm bẩm. Cô nhớ mang máng tên của tòa nhà mà anh ta trú mưa. Đó là một tòa nhà cao tầng hiện đại, nằm ngay trung tâm thành phố.

Sáng hôm sau, An Nhiên quyết định bắt đầu "điều tra" về Khôi Nguyên. Cô bắt đầu bằng cách tìm kiếm thông tin về tập đoàn công nghệ mà anh ta làm CEO. Với khả năng tìm kiếm thông tin trên mạng của một người làm thiết kế đồ họa, An Nhiên nhanh chóng tìm thấy thông tin về Tập đoàn Hoàng Gia – một tập đoàn công nghệ mới nổi nhưng đã đạt được nhiều thành tựu đáng kể. Và đúng như cô nghĩ, Khôi Nguyên chính là CEO trẻ tuổi, tài năng của tập đoàn này.

Cô đọc lướt qua các bài báo về Khôi Nguyên. Anh ta là một người kín tiếng, ít xuất hiện trên truyền thông, nhưng mỗi khi xuất hiện đều gây ấn tượng mạnh. Các bài báo chủ yếu nói về tài năng kinh doanh, tầm nhìn chiến lược của anh ta, chứ không hề đề cập đến đời tư hay các mối quan hệ cá nhân. Điều này càng làm tăng thêm sự bí ẩn của Khôi Nguyên trong mắt An Nhiên.

"Lạnh lùng, ít nói, bí ẩn... và có một sợi chỉ đỏ nối với mình," An Nhiên vừa đọc báo vừa lẩm bẩm. Cô cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ trỗi dậy.

An Nhiên quyết định sẽ tìm cách tiếp cận Khôi Nguyên. Cô không thể đường đột đến công ty anh ta và nói: "Chào anh, tôi là An Nhiên, và tôi thấy sợi chỉ đỏ định mệnh của chúng ta đã nối liền!" Chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cô bị điên. Cô cần một lý do hợp lý, một cơ hội để gặp gỡ anh ta một cách tự nhiên.

Cô nhớ lại mình là một nhà thiết kế đồ họa. "Hay là mình thử gửi hồ sơ xin việc vào công ty của anh ta?" An Nhiên nghĩ. Nhưng cô lại gạt bỏ ý nghĩ đó. Cô là một người tự do, không thích bị ràng buộc bởi công việc văn phòng. Hơn nữa, cô không muốn mối quan hệ của họ bắt đầu bằng một sự sắp đặt như vậy.

An Nhiên quyết định sẽ quay lại quán cà phê đó. Có thể Khôi Nguyên vẫn thường xuyên đến đó. Cô sẽ cố gắng tạo ra một "sự trùng hợp" khác.

Và thế là, trong vài ngày tiếp theo, An Nhiên thường xuyên ghé quán cà phê đó vào những khung giờ mà cô nghĩ Khôi Nguyên có thể xuất hiện. Cô ngồi ở một góc khuất, giả vờ làm việc trên laptop, nhưng thực chất là đang quan sát.

Sợi chỉ đỏ vẫn luôn hiện hữu, lấp lánh trong mắt cô, nối liền cô với một điểm nào đó trong không gian, nơi Khôi Nguyên đang ở. Nó là một sợi dây vô hình, nhưng lại vô cùng rõ ràng đối với An Nhiên.

Cuối cùng, vào một buổi sáng thứ Sáu, An Nhiên đã thấy Khôi Nguyên. Anh ta bước vào quán, vẫn với vẻ ngoài lạnh lùng quen thuộc, và chọn chiếc bàn quen thuộc của mình. Sợi chỉ đỏ từ tay An Nhiên bỗng nhiên sáng rực hơn, như thể nó đang reo vui vì đã tìm thấy đầu kia.

An Nhiên hít một hơi thật sâu. Cô biết đây là cơ hội của mình. Cô phải làm gì đó để tiếp cận anh ta một cách tự nhiên nhất. Cô nhìn quanh, cố gắng nghĩ ra một lý do.

Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu An Nhiên. Cô nhớ lại một lần cô nghe lỏm được Khôi Nguyên nói chuyện điện thoại về việc tìm kiếm một đối tác thiết kế cho dự án mới của công ty anh ta.

An Nhiên mỉm cười. Đây rồi! Cô sẽ tiếp cận anh ta với tư cách là một nhà thiết kế đồ họa tự do, muốn giới thiệu dịch vụ của mình. Đó là một lý do hoàn toàn hợp lý, và không quá đường đột.

Cô đứng dậy, hít thở sâu một lần nữa, rồi bước về phía bàn của Khôi Nguyên. Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, dẫn lối cho cô, như một lời khẳng định về định mệnh đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.