sợi chỉ định mệnh nơi ánh mắt

Chương 4: Màn Chào Hỏi Gượng Gạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Nhiên bước đến bàn của Khôi Nguyên, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Sợi chỉ đỏ từ tay cô vẫn sáng rực, nối liền với cổ tay anh, như một sợi dây dẫn đường vô hình. Khôi Nguyên vẫn đang tập trung vào màn hình laptop, vẻ mặt nghiêm nghị.

"Chào anh," An Nhiên khẽ lên tiếng. Giọng cô hơi run, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh.

Khôi Nguyên ngẩng đầu lên, ánh mắt anh lướt qua An Nhiên, rồi dừng lại ở khuôn mặt cô. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh có chút tan chảy, thay vào đó là một chút ngạc nhiên. Anh nhận ra cô gái đã va vào mình dưới mưa hôm trước.

"Chào cô," anh đáp lại, giọng trầm ấm nhưng vẫn giữ khoảng cách. "Có chuyện gì sao?"

An Nhiên cố gắng nở một nụ cười tự tin nhất có thể. "À... tôi là An Nhiên. Tôi là một nhà thiết kế đồ họa tự do." Cô nói, rồi đưa danh thiếp của mình ra. "Tôi tình cờ nghe được anh nói chuyện điện thoại về việc tìm kiếm đối tác thiết kế cho dự án mới của công ty anh. Tôi nghĩ có thể tôi có thể giúp được."

Khôi Nguyên nhìn danh thiếp của An Nhiên, rồi lại nhìn cô. Ánh mắt anh có vẻ dò xét. Anh không phải là người dễ dàng tin tưởng người lạ, đặc biệt là những người tự nhiên tiếp cận anh như vậy.

"Cô nghe lỏm chuyện của tôi sao?" Khôi Nguyên hỏi, giọng anh có chút nghi ngờ.

An Nhiên hơi đỏ mặt. "À... không hẳn là nghe lỏm. Chỉ là... tôi ngồi gần đó và vô tình nghe được thôi. Tôi không có ý gì đâu ạ." Cô vội vàng giải thích. "Tôi chỉ nghĩ, nếu anh đang cần người thiết kế, thì tôi có thể giới thiệu dịch vụ của mình thôi."

Khôi Nguyên im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào An Nhiên. An Nhiên cảm thấy hơi lo lắng. Liệu anh ta có nghĩ cô là một kẻ bám đuôi không? Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, như đang cổ vũ cô.

Cuối cùng, Khôi Nguyên cũng cầm lấy danh thiếp của An Nhiên. "Được rồi. Cảm ơn cô đã quan tâm." Anh nói, giọng vẫn lạnh lùng. "Tôi sẽ xem xét."

An Nhiên cảm thấy một chút thất vọng. Anh ta nói "sẽ xem xét" nhưng giọng điệu lại không hề có vẻ hứng thú. Cô biết rằng anh ta đang nghi ngờ cô.

"À... vậy thôi ạ," An Nhiên nói, rồi định quay người đi.

"Khoan đã," Khôi Nguyên bất ngờ lên tiếng. An Nhiên quay lại. "Cô tên là An Nhiên?"

"Dạ đúng rồi ạ."

"Cô có vẻ hay xuất hiện ở quán cà phê này nhỉ?" Khôi Nguyên hỏi, ánh mắt anh có vẻ dò xét hơn.

An Nhiên hơi giật mình. "À... dạ, tôi thường đến đây làm việc. Không khí ở đây yên tĩnh và thoải mái." Cô nói dối, trong lòng thì thầm: "Vì tôi muốn tìm anh đó, đồ 'người đàn ông định mệnh'!"

Khôi Nguyên không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ. "Được rồi. Tôi sẽ liên hệ nếu có nhu cầu."

An Nhiên biết rằng đây là dấu hiệu cho việc cuộc trò chuyện đã kết thúc. Cô khẽ cúi đầu chào, rồi quay người rời đi. Khi cô đi khuất, Khôi Nguyên lại nhìn vào danh thiếp của An Nhiên, ánh mắt anh vẫn đầy vẻ tò mò. Anh không hiểu tại sao cô gái này lại có vẻ mặt kỳ lạ đến vậy, và tại sao anh lại có cảm giác quen thuộc khi nhìn cô.

An Nhiên trở về bàn của mình, cảm thấy một chút hụt hẫng. Màn chào hỏi gượng gạo này không suôn sẻ như cô mong đợi. Cô đã cố gắng hết sức để tạo ra một cuộc gặp gỡ tự nhiên, nhưng dường như Khôi Nguyên vẫn cảnh giác.

Sợi chỉ đỏ trên tay cô vẫn lấp lánh, như một lời nhắc nhở rằng định mệnh vẫn đang ở đó, dù cuộc gặp gỡ ban đầu có hơi khó khăn. An Nhiên biết rằng, hành trình khám phá định mệnh của mình sẽ không dễ dàng. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô sẽ tìm cách để Khôi Nguyên tin tưởng mình, và để anh ta nhận ra sợi chỉ đỏ vô hình đang kết nối họ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn âm u, nhưng mưa đã tạnh. Một tia nắng yếu ớt bắt đầu xuyên qua những đám mây, chiếu xuống con phố ướt át. An Nhiên thầm nghĩ, có lẽ đây là dấu hiệu tốt. Mưa đã tạnh, và một khởi đầu mới đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.