sợi chỉ định mệnh nơi ánh mắt

Chương 5: Lời Mời Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau màn chào hỏi gượng gạo ở quán cà phê, An Nhiên không còn thường xuyên đến đó nữa. Cô nghĩ, có lẽ mình đã làm Khôi Nguyên cảm thấy khó chịu. Cô quyết định sẽ để mọi chuyện tự nhiên, và nếu định mệnh đã sắp đặt, họ sẽ lại gặp nhau. Sợi chỉ đỏ vẫn hiện hữu, lấp lánh trong mắt cô, như một lời hứa hẹn không bao giờ tắt.

Hai ngày sau, khi An Nhiên đang say sưa với một dự án thiết kế mới tại nhà, điện thoại của cô bất ngờ rung lên. Một số lạ gọi đến. An Nhiên do dự một chút, rồi cũng bắt máy.

"Alo?"

"Chào cô An Nhiên. Tôi là Khôi Nguyên."

An Nhiên giật mình. Cô không ngờ Khôi Nguyên lại gọi cho mình nhanh đến vậy. Tim cô đập thình thịch. Sợi chỉ đỏ trên tay cô bỗng nhiên sáng rực hơn, như thể nó đang reo vui.

"À... chào anh Khôi Nguyên," An Nhiên cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

"Tôi đã xem qua hồ sơ năng lực của cô trên trang web mà cô ghi trong danh thiếp," Khôi Nguyên nói, giọng anh vẫn trầm ấm và có chút lạnh lùng. "Tôi thấy các thiết kế của cô khá ấn tượng."

An Nhiên cảm thấy một niềm vui sướng trỗi dậy. "Dạ, cảm ơn anh."

"Tôi đang có một dự án mới, cần thiết kế lại toàn bộ hệ thống nhận diện thương hiệu. Tôi nghĩ cô có thể phù hợp," Khôi Nguyên tiếp tục. "Cô có rảnh vào chiều mai không? Chúng ta có thể gặp nhau tại văn phòng của tôi để trao đổi chi tiết hơn."

An Nhiên không thể tin vào tai mình. Lời mời này thật sự bất ngờ! Cô đã nghĩ rằng anh ta sẽ không bao giờ liên hệ với mình. "Dạ... dạ được ạ! Chiều mai mấy giờ thì tiện cho anh ạ?"

"Hai giờ chiều," Khôi Nguyên nói. "Văn phòng của tôi ở tầng 20, tòa nhà Hoàng Gia."

"Dạ vâng, tôi sẽ đến đúng giờ ạ. Cảm ơn anh rất nhiều!" An Nhiên nói, giọng cô tràn đầy sự phấn khích.

"Không có gì. Hẹn gặp cô." Khôi Nguyên nói, rồi cúp máy.

An Nhiên đặt điện thoại xuống, vẫn còn lâng lâng trong niềm vui sướng. Đây chính là cơ hội mà cô đang tìm kiếm! Định mệnh đã sắp đặt, và cô đã có một lý do hoàn toàn hợp lý để tiếp cận Khôi Nguyên. Sợi chỉ đỏ trên tay cô vẫn lấp lánh, như đang mỉm cười với cô.

Cô vội vàng bật máy tính lên, xem lại các dự án mà cô đã làm, chuẩn bị một bản trình bày thật ấn tượng. Cô muốn Khôi Nguyên thấy được năng lực thực sự của mình, chứ không phải chỉ là một cô gái "tự nhiên" xuất hiện.

Tối hôm đó, An Nhiên không ngủ được. Cô cứ trằn trọc, nghĩ về cuộc gặp gỡ ngày mai. Cô tự hỏi, liệu Khôi Nguyên có cảm nhận được điều gì đặc biệt khi sợi chỉ đỏ nối liền họ không? Hay anh ta chỉ đơn thuần là một doanh nhân đang tìm kiếm đối tác?

Sáng hôm sau, An Nhiên dậy sớm, chuẩn bị trang phục thật kỹ lưỡng. Cô chọn một bộ đồ công sở lịch sự nhưng vẫn giữ được nét cá tính của mình. Cô muốn mình trông thật chuyên nghiệp và tự tin.

Khi cô đến tòa nhà Hoàng Gia, An Nhiên không khỏi choáng ngợp trước sự hoành tráng và hiện đại của nó. Đây chính là trụ sở của tập đoàn mà Khôi Nguyên đang điều hành. Sợi chỉ đỏ trên tay cô bỗng nhiên sáng rực hơn, như thể nó đang dẫn lối cho cô vào bên trong.

An Nhiên bước vào thang máy, bấm nút tầng 20. Cô cảm thấy một chút hồi hộp, nhưng cũng đầy sự háo hức. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ này không chỉ là một buổi làm việc thông thường. Nó là một bước ngoặt trong hành trình khám phá định mệnh của cô.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, An Nhiên bước vào một không gian rộng lớn, hiện đại và sang trọng. Cô được một cô thư ký trẻ tuổi chào đón và dẫn vào phòng họp. Khôi Nguyên đã ngồi sẵn ở đó, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt anh có vẻ tò mò khi nhìn thấy An Nhiên.

Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, nối liền cô và anh, như một lời khẳng định về sự kết nối không thể chối cãi. An Nhiên hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho cuộc trò chuyện quan trọng này. Cô biết rằng, đây không chỉ là một buổi làm việc, mà còn là một cơ hội để cô và Khôi Nguyên xích lại gần nhau hơn, để khám phá bí mật của sợi chỉ đỏ định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.