sợi chỉ định mệnh nơi ánh mắt

Chương 7: Những Buổi Hẹn Hò Công Việc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dự án thiết kế nhận diện thương hiệu của Tập đoàn Hoàng Gia tiến triển rất thuận lợi. An Nhiên làm việc rất chuyên nghiệp và sáng tạo, khiến Khôi Nguyên vô cùng hài lòng. Những buổi trao đổi công việc giữa họ ngày càng trở nên thường xuyên hơn, không chỉ dừng lại ở văn phòng mà đôi khi còn diễn ra ở những quán cà phê yên tĩnh hoặc những nhà hàng sang trọng.

Những buổi "hẹn hò công việc" này dần dần xóa nhòa khoảng cách giữa An Nhiên và Khôi Nguyên. Anh ta không còn lạnh lùng và xa cách như trước nữa. Anh ta bắt đầu nói nhiều hơn về công việc, về những dự định tương lai của tập đoàn, và đôi khi còn hỏi về cuộc sống của An Nhiên.

An Nhiên cũng cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên Khôi Nguyên. Cô không còn cảm thấy căng thẳng hay lo lắng như những ngày đầu. Cô nhận thấy rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của Khôi Nguyên là một người đàn ông rất thông minh, sâu sắc và có trách nhiệm. Anh ta cũng có những khoảnh khắc hài hước bất ngờ, khiến An Nhiên phải bật cười.

Sợi chỉ đỏ vẫn luôn hiện hữu, lấp lánh trong mắt An Nhiên, nối liền cô và Khôi Nguyên. Cô nhận thấy rằng, sợi chỉ đó ngày càng sáng hơn, và đôi khi nó còn phát ra những tia sáng nhỏ, như thể nó đang reo vui vì sự gắn kết giữa hai người.

Một lần, khi họ đang ăn trưa tại một nhà hàng, Khôi Nguyên bất ngờ hỏi: "An Nhiên, cô có vẻ rất tin vào định mệnh nhỉ?"

An Nhiên hơi giật mình. Cô không ngờ anh ta lại hỏi câu này. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Dạ... tôi nghĩ là vậy. Tôi tin rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó."

Khôi Nguyên nhìn cô, ánh mắt anh có vẻ dò xét. "Cô có tin vào những điều huyền bí không? Như... sợi chỉ đỏ định mệnh chẳng hạn?"

An Nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch. Anh ta đang ám chỉ điều gì? Liệu anh ta có cảm nhận được sợi chỉ đỏ không? Cô cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.

"À... tôi nghĩ đó là một câu chuyện rất lãng mạn," An Nhiên nói, cố gắng lảng tránh. "Tôi nghĩ nó tượng trưng cho sự gắn kết giữa hai người yêu nhau."

Khôi Nguyên không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu. Anh ta vẫn nhìn cô, ánh mắt anh có vẻ trầm tư. An Nhiên tự hỏi, liệu anh ta có đang nghĩ về sợi chỉ đỏ mà cô đang thấy không?

Trong những buổi làm việc, Khôi Nguyên cũng bắt đầu quan tâm đến An Nhiên nhiều hơn. Anh ta thường hỏi cô có mệt không, có cần nghỉ ngơi không. Anh ta cũng thường xuyên mang cho cô những món ăn nhẹ hoặc đồ uống mà cô thích. Những hành động nhỏ đó khiến An Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng.

Một buổi tối, khi họ đang làm việc muộn tại văn phòng Khôi Nguyên, trời bất ngờ đổ mưa lớn. An Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy màn mưa dày đặc.

"Cô có vẻ hay gặp mưa nhỉ?" Khôi Nguyên bất ngờ lên tiếng.

An Nhiên quay lại nhìn anh, rồi bật cười. "Dạ, có lẽ vậy. Tôi nghĩ tôi có duyên với mưa."

Khôi Nguyên cũng mỉm cười. Nụ cười của anh ta không còn lạnh lùng như trước nữa, mà có chút ấm áp và dịu dàng. "Để tôi đưa cô về. Mưa lớn thế này, cô không nên đi một mình."

An Nhiên hơi bất ngờ. "Dạ... không cần đâu ạ. Tôi có thể tự về được."

"Đừng khách sáo," Khôi Nguyên nói, giọng anh có chút kiên quyết. "Dù sao thì cũng đã muộn rồi."

An Nhiên không từ chối được. Cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Khôi Nguyên đã không còn là người đàn ông lạnh lùng và xa cách nữa. Anh ta đã bắt đầu quan tâm đến cô, và cô cảm nhận được tình cảm đó.

Khi họ bước ra khỏi tòa nhà, Khôi Nguyên mở ô cho An Nhiên. Anh ta che cho cô, và họ cùng nhau bước đi dưới màn mưa. Sợi chỉ đỏ vẫn lung linh, nối liền hai người, như một lời khẳng định về định mệnh đang dần trở nên rõ ràng hơn. An Nhiên biết rằng, cô đã tìm thấy một nửa của mình, một nửa mà định mệnh đã sắp đặt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.