Hương là một quyển sách khó đọc, là một bức thư được viết bằng mật mã, là một kho báu bị chôn sâu dưới lòng đại dương, là một thành phố bị mất tích và bị nhấn chìm sâu xuống lòng đất.
Để có được những thứ đó, hắn cần phải nỗ lực, cần phải cố gắng, cần phải kiên định và cần phải dùng ý chí để đi đến cùng. Nếu không hắn sẽ không có được thứ gì cả.
Hương càng khó hiểu và càng khó đoán, càng khiến hắn bị kích thích, càng khiến hắn tò mò muốn tìm hiểu và càng muốn có được Hương hơn. Hương thực sự đã cuốn hút hắn và khiến hắn yêu điên đảo đến nỗi không còn tỉnh táo và không còn đường để rút lui nữa.
Giấc mơ nối tiếp giấc mơ, sau năm tháng nằm hôn mê trên giường bệnh cuối cùng Hương cũng tỉnh lại. Chỉ một cú ngã, tính mạnh của Hương giống như sợi chỉ treo mành chuông.
Người con trai trong giấc mơ của Hương là người mà Hương thương thầm, trộm nhớ từ lâu nhưng anh ta không thích Hương, trong mắt anh ta Hương là một con cóc xấu xí và là một kẻ đáng ghét.
Hương biết cả đời này hắn sẽ không bao giờ chú ý đến mình, không bao giờ yêu mình và thích mình nhưng có hề gì vì từ nay trái tim Hương cũng đóng băng lại rồi. Trải qua chuyện sống chết vừa rồi, Hương đã biết quý trọng sinh mạng của mình hơn.
Năm tháng qua, Hương đã có được một giấc mơ đẹp và ngọt ngào, đối với Hương mà nói như thế cũng là đã thỏa mãn, như thế cũng là đã thỏa nguyện ước mơ của mình. Hương không còn hy vọng gì nữa.
Hai giọt lệ lăn dài trên má, trái tim Hương vỡ tan, lòng Hương buồn mênh mang. Hương không muốn tỉnh lại, không muốn rời xa giấc mơ của mình, không muốn sống dưới thân phận là một con cóc ghẻ nhưng Hương không thể chết, không thể ra đi, và không thể lên thiên đường. Chúa Trời không muốn Hương chết, người muốn Hương phải sống tiếp và tiếp tục hoàn thành xong đường đời của mình.
Năm đầu ngón tay Hương động đậy, từ từ Hương khó nhọc mở mắt ra. Ánh sáng lung linh của căn phòng khiến Hương lóa mắt, sau năm tháng sống trong bóng tối cuối cùng Hương đã nhìn thấy ánh sáng của mặt Trời.
Nhắm mắt rồi lại mở mắt, Hương đã làm quen được với khung cảnh xung quanh căn phòng. Hương thấy mình đang nằm trong một căn phòng được bao phủ toàn màu trắng, tấm rèm cửa đang lay động trong gió. Ngoài cửa sổ, Hương thấy có màu xanh của lá, màu xanh của da Trời. Hương đã trở về nhân gian.
Mùi thuốc sát trùng, cơ thể bị cắm đầy dây, Hương thấy thân thể mình chẳng khác gì đã chết. Hương từng mong mình chết, mong mình mãi ra đi, mong mình mãi mãi không tỉnh lại nhưng xem ra Hương đã nằm quá lâu rồi, đã đến lúc Hương rời khỏi giấc mơ ngọt ngào và đắm say của mình.
Một ngón tay của Hương nhấc lên, hai ngón, ba ngón cuối cùng Hương khó nhọc dơ cả bàn tay lên. Tay chân Hương tê cứng, Hương không có cảm giác gì với cơ thể cứng đơ.
Khó nhọc, thở đứt quãng, Hương gập tay lại. Gỡ bỏ túi thở ô xy trên miệng. Hương gắng gượng tháo bỏ từng sợi dây cắm vào tay.
Từ từ, chậm chạp và mệt mỏi, Hương cố gắng ngồi dậy. Chân Hương không thể co gập, không thể bước đi. Hương rơi lệ. Hương khóc không thành tiếng. Cổ họng Hương khô khốc. Nắm tháng không hoạt động, không đi lại nên tạm thời Hương có cảm giác đôi chân của mình đã bị tàn phế.
Dùng tay nhấc từng chân xuống sàn nhàn lạnh giá. Hương run rẩy, loạng choạng cố đứng lên. Chỉ bước được một bước chân. Đầu gối Hương không ngừng run, chân Hương quá yếu, chúng không chịu đựng được sức nặng của cơ thể. Hương ngã quỵ xuống sàn nhà.
Hương bất lực trước cơ thể mỏng manh và yếu đuối của mình. Không chịu đầu hàng số phận, Hương quyết tâm mình phải cố gắng tập đi, cố gắng lấy lại sức khỏe đã mất.