Hương mỉm cười, nụ cười của Hương tươi mát như dòng nước đang lững lờ trôi.
Tâm trạng của Hương đang tốt nên đối với Hương, cảnh vật, mọi thứ xung quanh mình đều tươi đẹp, đều có hơi thở mang vị ngọt của đường.
_Chào cậu !
Giọng Phong thật nhẹ, nhẹ hơn gió, nhẹ hơi chiếc lá đang chao nghiêng trong gió.
Hương nghiêng đầu nhìn Phong, hình dáng tinh nghịch như một đứa trẻ con đang cố học đòi làm người lớn.
_Có chuyện gì đúng không ?
Vẻ mặt âm trầm, buồn bã và lo lắng của Phong đã cho Hương những dự cảm không hay.
Hương bắt đầu trở thành một cô gái nhạy cảm.
_Việc….việc này.
Phong lắp bắp nói không nên câu. Phong thấy khó xử và bực bội với chính mình.
Việc hắn bỏ đi nước ngoài cùng với cô nhân tình cũ sớm muộn gì Hương cũng biết. Chỉ cần hắn biến mất mấy hôm ở lớp, Hương sẽ đến nhà hắn tìm hắn, Hương lo cho hắn nên làm sao có thể ngồi yên.
Khi phát hiện ra sự thật hắn ra đi không một lời từ biệt, hắn đi cùng với cô nhân tình cũ.
Hương sẽ có cảm giác như thế nào ?
Đau khổ, phẫn uất, buồn chán, cô đơn, cảm thấy mình bị phản bội, cảm thấy lòng tin mình đang bị hắn chà đạp, hay thấy trái tim mình thêm một lần nữa bị hắn lôi ra làm trò đùa ?
Tất thảy những thứ đó đều là những ngọn roi vô hình quất và cứa sâu vào trái tim, cơ thể và linh hồn Hương.
Hương mở to mắt nhìn Phong, Hương hồi hộp chờ nghe Phong nói.
_Cậu nói đi ! Đừng để tôi phải chờ lâu.
_Anh…anh ấy đã đi nước ngoài rồi !
Chỉ mấy từ của Phong mà Hương lại có cảm giác mình đang phải mang một quả núi nặng hơn nghìn cân.
Cơ thể Hương mền nhũn, xương, từng thớ gân trong cơ thể đang bị nghiền nát dưới sức nặng của quả núi mà Hương đang phải mang.
Mặt Hương là một mặt hồ phủ mờ hơi sương trong mùa đông lạnh giá. Hơi nước bốc lên cao ngùn ngụt. Đứng từ xa, mọi người có cảm giác mình đang đi vào một thế giới luân hồi, đang đi vào thế giới chỉ có trong chuyện liêu trai.
Ánh mắt ôn nhu và ngập tràn tình ái của Hương đang dần hóa thành hai bức tượng làm bằng thạch cao. Hương đang giết dần giết mòn cảm giác của chính mình. Giờ đây Hương chỉ thấy đau khổ, thấy phẫn uất và một trái tim bị phản bội, bị cào sâu cho rỉ máu.
_Cậu…cậu không đùa tôi chứ ? Hôm qua anh ấy vẫn còn ở nhà kia mà .
Phong nắm lấy tay Hương.
Phong rùng mình, bàn tay Hương lạnh quá, lạnh giá hơn gió bấc của mùa đông.
_Anh ấy đã đi rồi, đi lúc tám giờ sáng nay cùng với cô nhân tình của anh ấy.
Phong đau xót thông báo cho Hương biết.
Phong mặc dù cảm nhận được nỗi đau và mất mát của Hương. Mặc dù không muốn là người mang đến tin xấu cho Hương nhưng Phong không muốn Hương là một con ngố, là một kẻ dại khờ chờ đợi một người đã không tôn trọng và không cần mình.
Phong quyết bảo vệ Hương bằng mọi giá. Dù có phải đóng vai là một người thế thân, đóng vai một quân tử chỉ là bờ vai cho mỹ nhân dựa, Phong cũng làm.
Đối với Phong mà nói, chỉ cần Hương vui và Hương mỉm cười, Phong có hy sinh một chút cũng không sao.
Nước mắt trên mặt Hương giống như gió táp mưa xa, khuôn mặt Hương đã không còn sức sống, làn da Hương tái nhợt, đôi mắt thất thần nhìn Phong, nhìn cảnh vật trước mặt, lòng Hương tan nát, từng mảnh vỡ của trái tim đang bay lả tả trong gió.
Con tim Hương đã bị xẻ ra làm đôi khi biết người mà mình vừa mới trao những nụ hôn đắm say và ngọt ngào ngày hôm qua đã ra đi không một lời từ biệt, đã ra đi cùng với cô nhân tình đẹp như tiên xa của mình.
Lựa chọn cuối cùng của hắn vẫn là cô ta. Dù Hương có là một người tình ngọt ngào, người tình có thể đem đến cho hắn những đắm say, mật ngọt và cuồng si vẫn không thể nào sánh được với một cô nhân tình không chỉ có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà so với gia thế và địa vị, Hương mãi mãi vẫn không thể sánh bắng.
Hắn chọn rất đúng, rất hay !
Hương cười, cười thật tươi, cười như chưa bao giờ được cười !
Nụ cười của Hương thê lương hơn bầu Trời đêm đông không có lửa, thê lương hơn cảnh người thân phải tiễn đưa người yêu thương của mình xuống suối vàng, thê lương hơn cảnh từ nay đứa trẻ không còn cha mẹ trên đời này nữa.
Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má, những giọt nước mắt của Hương long lanh như những giọt sương trong nắng mai, ánh nắng chiếu rọi tạo nên những tia sáng lung linh như những ánh sao xa trên bầu Trời.
Hương đang được ánh mắt Trời chiếu rọi, đang được ánh nắng ấm áp và đẹp đẽ bao quanh, tại sao lúc này Hương lại cảm thấy lạnh, lạnh toàn thân, lạnh từ trong ra ngoài.
Những ơn ớn lạnh không ngừng tấn công và xâm nhập vào cơ thể. Chúng ta làm cho Hương rét buốt, Hương run rẩy, Hương ngày càng yếu đi.
Từ từ, Hương lả người về phía trước, cơ thể Hương đang bị lòng đất mẹ hút chặt. Hương muốn nằm xuống, muốn cảm nhận hơi lạnh, cảm nhận khi người ta không còn nhịp đập của trái tim, cảm giác sẽ như thế nào ?
Phong dơ tay ra, vòng tay Phong ôm siết lấy Hương. Thêm một lần nữa, Hương lại ngã vào người Phong.