Hai giọt nước mắt lạnh buốt lăn dài trên má hắn.
Trái tim hắn ngừng đập, mạch trong cơ thể đã không còn gì. Hắn chỉ giống như một bức tượng được tạc bằng băng, hắn đứng im giữa trời đất, đứng im để cho gió táp mưa xa tạt vào người, đứng im để cảm nhận một luồng hàn khí không ngừng xâm nhập vào cơ thể.
Thế giới xung quanh hắn sụp đổ, hắn chỉ còn lại cái xác không có linh hồn.
Nàng tiên, nàng thơ của hắn đã rời xa hắn.
Hắn không còn gì nữa.
Hắn không muốn lấy cô ta nhưng không còn cách nào khác, hắn phải lấy, phải đồng ý trói buộc bản thân hắn vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu và chán ghét lẫn nhau. Hắn cũng giống hệt như bố hắn, yêu một người nhưng phải lấy một người khác.
Bà Lam và Thủy Tiên đều giống hệt nhau, họ đều vì si vì cuồng đàn ông nhà họ Cao nên phải dùng đủ mọi cách để lấy bằng được.
Thủy Tiên là một cô gái khôn ngoan, cô ta biết không thể với cao, nên đã tự động quay về bên cạnh hắn, cô ta nhận ra không ai yêu và trân trọng cô ta nhiều như hắn.
Dù chú của hắn có đẹp trai và giàu có hơn nhưng chú hắn không chú ý đến cô ta, chú hắn chỉ coi cô ta là một trò chơi.
Chú hắn không phải là một đứa trẻ con, cũng không phải là một kẻ say vì tình, đắm vì mộng. Chú hắn là một kẻ lõi đời, một khi đã xác định cô ta chỉ là một trò chơi, chỉ là một người con gái hám của thì đừng hòng cô ta có thể nắm được thứ gì của mình.
Hơn một năm ở bên cạnh chú hắn, cô ta nhận ra, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một cô nhân tình ăn bánh trả tiền mà thôi. Trong mắt chú hắn, cô ta không khác những cô gái buôn phấn bán hương bao nhiêu.
Trò chơi dù có hứng thú đến đâu thì lâu ngày cũng sinh ra nhàm chán, sinh ra nhiều mệt mỏi. Cảm giác hưng phấn ban đầu kết thúc, chú của hắn nhanh chóng đi tìm người mới cho mình, còn cô ta cay đắng, tủi nhục khóc thầm hàng đêm.
Trong những ngày tháng cô đơn, buồn bã và tủi nhục dó, cô ta đã nghĩ về hắn, nghĩ về những tháng ngày hạnh phúc và vui vẻ, nghĩ về tình cảm và trái tim chân thành mà hắn đã trao cho cô ta.
Cô ta cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy hối hận để rồi cô ta quay về tìm hắn.
Buổi tối sinh nhật mà hắn hôn cô ta đến quên Trời, quên đất, quên cả hiện tại, quên cả cảnh vật xung quanh và quên luôn cả Hương là do cô ta đã cố tình chuốc say hắn, khóc lóc trên vai hắn, dịu dàng ve vuốt và gọi tên hắn.
Hắn vì đau, vì hận, vì không kiềm chế được cảm xúc phẫn nộ của bản thân nên đã uống hết chai rượu này đến chai rượu khác, hậu quả Hương đã phải chịu đắng cay, chịu đau khổ, chịu giày vò, chịu bị giày xéo vì hắn.
Chưa hết cô ta còn nũng nịu cầu xin hắn đưa cô ta đi, cô ta mượn cớ bệnh tật, mượn cớ sống cô đơn nên hắn không đành lòng đành phải tạm biệt Hương để đi cùng cô ta.
Sang bên đó, hắn tưởng cô ta bị bệnh gì nặng lắm nhưng cô ta chỉ phải cắt bỏ ruột thừa. Sau khi cô ta khỏi, hắn tưởng cô ta để cho hắn về nhưng cô ta khóc lóc, bám lấy hắn, kêu gọi lòng thương hại của hắn, thêm một lần nữa, hắn lại xa vào bẫy của cô ta.
Điện thoại của hắn, bị cô ta cố tình làm mất nên Hương không thể liên lạc được với hắn. Hắn mặc dù có nhớ Hương, có muốn được nghe giọng nói của Hương cũng không đành lòng bỏ cô ta một mình bên xứ người.
Cứ như thế, hắn bị cô ta lợi dụng hết lần này đến lần khác. Đến khi hắn không còn chịu đựng được hơn nữa, hắn bị nỗi nhớ Hương, bị hình ảnh, ánh mắt, nụ cười, nụ hôn của Hương vây kín và lấp đầy tâm trí, hắn quyết định đi về.
Cô ta ngay lập tức bám theo hắn.
Về đến nơi, hắn mới hay Hương đã đi Mỹ được mấy tháng, lòng hắn tan vỡ, tình yêu vừa mới chớm nở đã bị chia cắt vì tính cố chấp, vì lòng kiêu hãnh của hắn.
Hắn đau khổ, hắn phẫn uất, hắn chán nản. Hắn càng ngày càng lạnh lùng, càng đáng sợ, hắn không còn tin vào tình yêu nữa.
Hắn muốn căm hận Hương, ghét Hương nhưng càng ngày hắn càng thấy mình nhớ về Hương, yêu Hương và mong chờ Hương về bên hắn biết bao.
Hắn mỏi mòn đợi chờ Hương, gọi thầm tên Hương, mơ về Hương hằng đêm.
Trái tim, lý trí, ánh mắt, tình cảm của hắn đếu hướng cả về Hương. Hắn yêu Hương đến phát điên.
Từng ngày từng ngày trôi qua chẳng khác gì hành hạ thể xác và linh hồn hắn. Hắn chưa từng yêu ai như yêu Hương. Ngay cả cô ta cũng không thể đem lại nhưng nỗi nhớ, niềm thương, đem lại những cảm giác ngọt ngào và đắm say mà Hương đã mang lại cho hắn.
Có thể ví cô ta chỉ là một bông hoa đẹp nhưng không phải là bông hoa mà hắn chọn. Tuy Hương không thể xinh đẹp bằng cô ta nhưng khí chất, nhân cách, phẩm giá thì cô ta mãi mãi vẫn không thể nào sánh được.
Cô ta giống như một mùi hương thơm nồng quyến rũ, lúc đầu mới ngửi ai cũng có cảm giác choáng váng muốn say nhưng càng ngửi càng thấy mình bị váng vất, càng ngửi càng thấy sinh khí, khứu giác, cảm giác của mình càng ngày mất hết, quá nồng độ cũng khiến người ta phát sợ để rồi phải hốt hoảng bỏ chạy.
Hương giống như một dòng nước ôn nhu hiền hòa, giống như một dòng suốt mát cho mọi người cảm giác mát mẻ, sảng khoái, cho họ cảm giác như đang được hòa mình vào thiên nhiên, như đang gột hết bỏ bụi trần, gột bỏ hết những vẩn đục tron cơ thể, thiên đường ngay ở trong tầm mắt.
Hương giống như bông hoa dại mọc bên ven đường, dù tao nhân mặc khách có ngắm có ngửi hay không, bông hoa dại vẫn rực rỡ nở hoa, vẫn thơm ngát, vẫn vươn lên đón ánh sáng mặt Trời, vẫn bền gan chịu đựng gió mưa bão bùng.
Hắn yêu Hương, si vì Hương cũng không có gì là quá khó hiểu. Hắn là người có khả năng đặc biệt nên mới phát hiện ra được những đức tính ẩn sâu của Hương.
Cô ta đã bám theo hắn hai năm, dùng hết mọi cách đế quyến rũ hắn, muốn hắn yêu lại mình, muốn hắn lấy cô ta làm vợ.
Tuy là hắn không còn yêu nhưng hắn lại không có dũng khí đuổi cô ta đi, hắn vẫn để cho cô ta quấy nhiễu bên cạnh, vẫn để cho cô ta nuôi hy vọng với mình để rồi thêm một lần nữa hắn lại xa vào bẫy của cô ta.
Buổi tối hôm ấy là sinh nhật của hắn.