Hắn đứng lặng nhìn Hương, hai tay vẫn đút trong túi quần. Hắn thấy thương hại cho Hương. Hắn thấy Hương cũng giống như hắn, cả hai đều là hai kẻ cô độc và là hai kẻ bị xã hội bỏ rơi. Trong khi hắn bỏ rơi chính hắn, còn Hương bị xã hội xa lánh.
Hắn không biết hắn nên làm gì. Nên bỏ đi hay là bỏ mặc Hương nằm đây. Hắn chua xót nghĩ. Mình có thể nhẫn tâm bỏ mặc một người nằm bất tỉnh trên đất lạnh thế này không ? Không biết cô ta bị bất tỉnh thật sự hay là cô ta đang giả vờ ?
Để kiểm tra tính xác thực của sự việc, hắn lấy chân đá nhẹ vào người Hương. Hắn quát.
- Đứng dậy ! Cô tưởng cô nằm ăn vạ như thế này tôi sẽ tha cho cô à ?
Hắn đá Hương không chỉ một cái mà còn thêm vài cái nữa. Càng quát, càng đá, hắn càng thấy Hương không có phản ứng gì. Hắn bắt đầu thấy lo lắng. Hắn sợ Hương bị ngất thật. Bất nhẫn, hắn cúi xuống. Hắn kinh tởm khi nghĩ hắn phải chạm nhẹ vào người Hương bằng tay nhưng không còn cách nào khác, hắn phải kiểm tra, dù sao tính mạng con người cũng quan trọng hơn cảm giác khốn khổ của hắn.
Ngồi xổm bên cạnh Hương. Hắn nhăn mũi. Nếu ai trông thấy, họ tưởng hắn đang phải cố gắng gượng để làm một việc hắn đang cảm thấy kinh tởm và chán ghét. Nhìn hành động của hắn, ai cũng nghĩ Hương là một con vật lâu ngày không tắm nên hắn không chịu đựng được.
Hít một hơi thật sâu, hắn chạm nhẹ vào trán Hương. Hắn rùng mình vội rụt tay lại. Không cần phải nghĩ nhiều, hắn biết Hương bị ngất là do bị sốt và do hắn hành hạ. Hắn thấy bản thân hắn đáng khinh và đáng ghét. Hắn đang bắt nạt một cô gái không có gì để tự vệ và đang hành hạ một người ốm đau.
Lương tâm hắn đang trỗi dậy. Hắn thấy mình phải có trách nhiệm với Hương. Nếu hắn bỏ đi vào lúc này, Hương có thể sẽ chết vì nằm lâu dưới đất lạnh. Hắn rùng mình khi nghĩ đến những hành động không ra gì của mình.
Hắn thở dài nhìn Hương. Mọi thứ ở Hương, hắn đều nghét nhưng hắn lại thích đôi mắt đẹp của Hương. Hắn nhận ra đôi mắt Hương đã ám ảnh hắn. Hắn nghĩ nếu Hương không đeo kính mà cứ để tự nhiên, hắn sẽ không hành hạ Hương nhiều như thế này.
Không còn cách nào khác. Hắn cố gắng lôi Hương đứng dậy. Hương mềm nhũn trong vòng tay hắn. Sự động chạm giữa hai cơ thể với nhau khiến hắn rùng mình. Cặp kính trên mắt Hương rớt xuống đất.
Hắn kinh hoàng nhìn đôi mắt nhắm nghiền, nhìn hai dòng lệ lăn dài trên má Hương. Hắn bàng hoàn nhận ra trái tim hắn đang đập nhanh. Hắn không thể ngờ được, dù Hương có nhắm mắt hay mở mắt nhìn hắn. Hắn cũng không thể điều khiển được nhịp đập của con tim mình. Hắn sợ nước mắt của Hương, sợ cái cách Hương nhìn hắn bằng con mắt tội nghiệp giống như một con mèo con bị bỏ rơi trong mưa.
Hắn run sợ với những ý nghĩ không hay đang hình thành trong đầu. Hắn thấy hắn không thể tàn nhẫn và lạnh lùng được nữa. Hắn muốn đưa Hương đến phòng y tế.
Hắn muốn Hương được chăm sóc và được đảm bảo là không sao. Hắn coi đó là hành động đền bù mà hắn đã gây ra cho Hương.
Hắn là một kẻ lạnh lùng nên hắn chẳng quan tâm ai nghĩ gì, đánh giá hắn như thế nào. Hắn là kẻ luôn làm theo ý thích của mình. Hắn cõng Hương trên vai, mái tóc bù xù của Hương buông xuống cổ hắn khiến hắn nhột nhạt khó chịu, tuy Hương xấu xí và béo tròn nhưng hắn phải công nhận một điều Hương có một đôi mắt đẹp và mái tóc của Hương tuy không được bóng mượt như những cô gái khác nhưng hắn thích mùi dầu gội đầu mà Hương đang dùng.
Hắn bực mình với những ý nghĩ lung tung đang ở trong đầu. Hắn không thể tin được là hắn đang bị dính vào một con nhỏ ngu ngốc và xấu xí.
Tay cầm túi xách, kính của Hương. Hắn nghiến răng.
- Chờ lúc nào mà cô tỉnh lại, cô sẽ chết với tôi. Đồ ngu ngốc !