Hương nhìn xuống bàn tay đang chìa ra trước mặt mình rồi ngước mặt nhìn lên nụ cười
dễ mến và khuôn mặt đẹp trai của Phong. Ngay lúc này Hương cho rằng mình đang nằm mơ. Thật không thể tin được ! Hương không những có bạn mà người bạn này rất đẹp trai, quyến rũ và dễ mến. Hương cho rằng mình vẫn còn chưa tỉnh giấc mộng. Nhưng trong giấc mơ của Hương có bao giờ Hương dám mơ và dám ước cao xa thế này đâu ?
Phong nheo mắt.
- Này cậu ! Tôi chờ cậu từ nãy đến giờ cũng đã mỏi tay rồi. Thế nào, cậu có đồng ý làm bạn của tôi không ?
Hương giật mình. Chớp chớp mắt, hai dòng lệ vừa lăn dài xuống má. Hương run run nắm lấy tay Phong. Hơi ấm từ bàn tay Phong chuyền sang bàn tay Hương. Hương thấy mắt mình mờ lệ, thấy mình đã thực sự tìm được một người bạn tốt.
Nhìn nụ cười dễ mến, và khuôn mặt thân thiện của cậu ta. Hương không tìm ra được một chút giả dối, hay giễu cợt nào trên khuôn mặt và ánh mắt cậu ta khi nhìn Hương.
Hương không biết là có ổn không khi được kết bạn với một người hơn hẳn mình về mọi mặt như Phong. Phong không những đẹp trai, ăn nói hoạt bát, có duyên. Phong còn là công tử của một gia đình giàu có. Hương thấy mình thật nhỏ bé và thấp kém. Hương không đủ tự tin để kết bạn với Phong nhưng Hương tham lam không muốn mất một người bạn như Phong.
Hương khó nhọc mở lời.
- Cậu..cậu cũng thấy rồi đấy. Tôi là một cô gái xấu xí và ngốc nghếc. Gia đình tôi cũng không giàu có. Từ nhỏ cho đến tận bây giờ không ai muốn làm bạn với tôi, không ai muốn nói chuyện hay tiếp xúc với tôi. Cậu là người bạn đầu tiên giúp đỡ tôi, không coi khinh tôi, muốn làm bạn với tôi. Tôi...tôi cảm ơn cậu nhiều lắm, vì ít ra cậu không coi khinh tôi nhưng cậu có nên suy nghĩ kĩ lại không vì nếu cậu làm bạn với tôi, cậu sẽ bị mang tiếng và vạ lây. Cậu là một người tốt, tôi không muốn hại cậu.
Phong xoa đầu Hương.
- Cậu đừng có ngốc. Tuy rằng cậu ngốc nghếc và xấu xí nhưng đó đâu phải là do cậu muốn đúng không ? Ai sinh ra mà chẳng muốn mình xinh đẹp và thông minh nhưng có hề gì khi cậu tuy hình thức không bằng người ta nhưng trái tim và tâm hồn cậu hơn hẳn họ. Hình thức bề ngoài chỉ là nhất thời thôi, khi con người già đi, chẳng ai nói tài rằng tôi mãi mãi xinh đẹp. Chỉ có trái tim, chỉ có người nào chịu rèn luyện bản thân mình mới tồn tại mãi mãi với thời gian. Tôi không muốn kết bạn và làm quen với một người chỉ vì hình thức bề ngoài của họ. Một người có bề ngoài xinh đẹp nhưng trái tim u tối thì làm sao sánh được một người tuy hình thức bình thường nhưng trái tim lúc nào cũng trong sáng và nhân hậu. Tôi nói gì cậu có hiểu không ?
Hương bật khóc, hai tay ôm lấy mặt, Hương khóc nức nở. Lần đầu tiên, Hương mới được một người nói cho Hương biết giá trị thật sự của Hương là ở đâu.
Hương nhận ra rằng, chỉ cần có niềm tin và hy vọng thì sớm muộn gì cũng tìm được một người thật sự hiểu và tôn trọng mình. Hương vừa khóc vừa cười.
- Chào cậu. Tôi là Hương. Rất vui vì được làm quen với cậu.
Phong bật cười. Hương cười theo Phong. Hùng quay lại thấy cả hai đang cười và nói chuyện vui vẻ với nhau. Hùng tròn xoe mắt nhìn cả hai. Hùng không thể tin được mới lúc nãy Hương còn khóc lóc và buồn phiền thì nay Hương đã hoàn toàn biến đổi thành một người khác.
Hùng là một người có tâm hồn thi sĩ. Hùng yêu, và thích thưởng thức cái đẹp. Cái đẹp mà Hùng muốn nói ở đây không phải là cái đẹp của hình thức bên ngoài mà là nội tâm bên trong. Hùng nghĩ một người có được trọn vẹn cả hai thì càng tốt nhưng thực sự rất khó để tìm thấy một người trọn vẹn đạt được cả hai thứ đó.
Hùng cắt ngang câu chuyện của Hương và Phong.