Đi qua một cửa hiệu bán giày, Hương mua liền hai đôi. Hương bây giờ đã hoàn toàn lột xác. Vừa lái xe về nhà, Hương vừa nói chuyện với chính mình.
- Chị sẽ thay đổi em, sẽ biến em thành một người khác.
Một tiếng nói khác vang lên.
- Nhưng em không muốn thay đổi. Em muốn được sống như trước kia.
Hương giận dữ.
- Chị không muốn em sống giống như trước kia. Chị không chấp nhận được điều đó. Em hãy ngủ yên, chị sẽ thay em làm mọi chuyện. Đã đến lúc em được nghỉ ngơi rồi.
Người đi đường, thấy Hương cứ lẩm bẩm luôn mồm, họ không hiểu ra làm sao cả ? Họ tưởng Hương bị điên, hay bị thần kinh. Hương đang phân thân ra làm hai. Hương tưởng tượng rằng chị gái mình đang nói chuyện với mình, tưởng tượng rằng linh hồn của mình đang bị nhốt trong một căn phòng được sơn toàn màu trắng.
Về đến nhà, nếu như mọi hôm thế nào Hương cũng cúi đầu, lo lắng và sợ hãi, thì nay Hương ngẩng cao đầu. Thô bạo mở cổng, Hương dắt xe vào sân.
Bà Dung tức giận vì Hương đi học suốt từ trưa chưa về, chưa hết bà còn nghe thằng con trai nói cho bà biết, Hương đã mua điện thoại di động. Nhà đang không có tiền, Hương lãng phí tiền như thế thật đáng trách, thật đáng ăn mắng. Bà nghĩ nếu Hương có nhiều bạn bè thì hãy mua điện thoại, nhưng đằng này Hương không có ai là bạn cả, Hương mua như thế không những lãng phí tiền mà còn chẳng để làm gì cả.
Hương dựng chân trống xe. Bà Dung mắng.
- Con đi đâu về thế hả ? Con có biết mấy giờ rồi không ?
Bà Dung kinh ngạc nhìn con gái, tuy vẫn còn hơi béo tròn một chút nhưng đã hoàn toàn lột xác. Mái tóc bù xù đã được thay bằng mái tóc dài đen mượt, cặp kính to đùng đã biến mất thay vào đó là một đôi mắt mơ màng tuyệt đẹp. Bộ quần áo cổ hủ và luộn thuộn được thay bằng một chiếc váy màu hồng nhạt thật duyên dáng, đôi giày màu đen được thay bằng một đôi giày đế mềm màu trắng. Nhìn Hương lúc này, bà sững sờ không thốt nên lời. Bà tưởng mắt bà bị mờ nên bà nhìn lầm.
Những câu mắng chửu bà dành sẵn cho Hương đều bay sạch ra khỏi đầu. Bà vuốt mắt mấy cái cho tỉnh táo. Bà run giọng hỏi Hương.
- Có đúng đây là con không ?
Hương trả lời kiểu nước đôi.
- Mẹ nghĩ đây không phải là con thì là ai ?
Bà Dung thấy không những cách ăn mặc của Hương khác mà ngay cả cách nói chuyện của Hương cũng khác. Hương không chỉ trông xinh và đẹp ra, Hương còn ăn nói lưu loát và không hề tỏ ra sợ sệt bà Dung như lúc trước.
Nghe tiếng xe của con gái. Ông Sơn sợ vợ mắng chửu con gái nên vội vàng đi ra sân. Ông cũng kinh ngạc và sững sờ không kém gì bà Dung khi nhìn thấy Hương. Cả hai ông bà tưởng rằng họ không hề mất đi một đứa con gái mà họ đang được gặp người chị song sinh của Hương.
Hương đi thẳng vào trong nhà. Ném cặp xuống ghế, Hương thở hắt ra một hơi. Rót cho mình một ly nước, Hương uống ực một hơi. Thấy bố mẹ và em trai cứ nhìn mình chằm chằm. Hương cáu.