thăm nuôi dì bệnh

Chương 3: KHOẢNH KHẮC CỦA SỰ THỪA NHẬN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn sốt của dì Hạ đã qua, để lại sự kiệt sức cùng cực. Những ngày sau đó, cô gần như chỉ nằm im, chỉ tỉnh táo đôi chút. Viễn nhận thấy tâm trạng dì Hạ chùng xuống hẳn. Sự yếu đuối thể chất đang kéo theo sự tuyệt vọng tinh thần. Cô bắt đầu tránh ánh mắt anh, nằm quay lưng lại, lặng lẽ đối diện với bức tường.

Viễn biết mình phải làm gì đó. Anh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để đọc sách cho dì nghe, kể những câu chuyện nhẹ nhàng về cuộc sống bên ngoài, cố gắng đưa sự sống động trở lại căn phòng cô lập này.

Một buổi chiều, y tá mang đến một bộ áo ngủ mới, nhẹ và rộng rãi hơn, vì chiếc áo lụa cũ đã bị rách một chút trong quá trình chăm sóc.

“Dì Hạ, cháu giúp dì thay đồ nhé. Áo này thoải mái hơn,” Viễn nói.

Dì Hạ thở dài, giọng chứa đầy sự bất lực. “Dì không muốn cử động. Cứ để vậy đi, Viễn.”

“Dì phải thay, nếu không sẽ khó chịu hơn đấy. Nằm lâu người sẽ ẩm ướt,” Viễn nhẹ nhàng thuyết phục.

Sau một lúc im lặng, dì Hạ khẽ gật đầu, đưa tay lên tháo nút áo. Động tác chậm rãi, yếu ớt của cô làm Viễn đau lòng. Anh tiến lại gần, cẩn thận đỡ dì ngồi dậy, lưng dì dựa vào ngực anh. Anh cố gắng giữ khoảng cách tối đa, nhưng sự gần gũi này là không thể tránh khỏi.

Anh bắt đầu cởi bỏ chiếc áo cũ. Khi vai áo trượt xuống, làn da trắng nhợt của dì Hạ lộ ra. Viễn nuốt khan. Anh thấy rõ những đường gân xanh mờ trên vai và lưng, sự mong manh của một cơ thể đang chiến đấu với bệnh tật. Anh cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của dì Hạ phả vào cổ mình.

Khi dì Hạ nhấc tay lên để Viễn dễ dàng kéo tay áo ra, cơ thể cô hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay anh. Khuôn ngực dì, vốn đầy đặn và kiêu hãnh trước đây, giờ đây gầy guộc nhưng vẫn giữ được sự tinh tế. Viễn nhanh chóng kéo chiếc áo mới qua đầu cô. Tay anh vô tình chạm vào vành tai dì, làm cô khẽ rùng mình.

“Xin lỗi dì Hạ,” Viễn thầm thì.

“Không sao,” dì Hạ đáp, giọng cô nghe như tiếng thở dài. “Cháu thật khéo léo. Hơn cả y tá chuyên nghiệp.”

Khi Viễn đang cài lại cúc áo, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở một vết sẹo mờ dưới xương đòn. Một vết sẹo rất nhỏ, nhưng lại làm nổi bật lên vẻ đẹp mong manh, dễ vỡ của dì. Anh dừng lại một chút, bàn tay hơi run.

Viễn không biết ánh mắt anh đã trở nên khác thường, sự chăm sóc thuần túy đã bị thay thế bởi một cái nhìn... chiếm hữu và khao khát bảo vệ đầy mãnh liệt.

Dì Hạ đột ngột quay đầu lại, đôi mắt cô đối diện thẳng với ánh mắt Viễn. Cô đã bắt được khoảnh khắc anh nhìn cô không chỉ như một người thân, mà còn như một người đàn ông nhìn một người phụ nữ. Sự ngượng nghịng và hoảng hốt thoáng qua trên gương mặt Viễn. Anh vội vàng cúi xuống, cài nốt cúc áo một cách cứng nhắc.

Nhưng trái ngược với sự sợ hãi của Viễn, dì Hạ không hề trách móc, cũng không hề tránh né. Thay vào đó, một nụ cười cực kỳ yếu ớt, nhưng lại mang một sức mạnh khó tả, nở trên môi cô. Đó không phải là nụ cười trêu chọc, mà là một nụ cười của sự thừa nhận.

“Viễn,” dì Hạ gọi tên anh, dịu dàng và chậm rãi. “Cảm ơn cháu đã không để ý đến sự xấu xí của dì lúc này.”

“Dì không xấu xí, dì Hạ. Dì... rất mạnh mẽ.” Viễn lắp bắp, tránh nói ra sự thật.

Dì Hạ nhẹ nhàng lắc đầu. “Mạnh mẽ chỉ là cái vỏ. Cháu đang nhìn thấy bên trong. Đã lâu lắm rồi, không ai thấy bên trong dì. Kể cả bản thân dì.” Cô lại khép mắt, phó mặc bản thân cho sự chăm sóc của anh.

Khoảnh khắc đó, Viễn cảm thấy như có một sợi dây vô hình vừa được thắt chặt. Anh biết, dì Hạ đã nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh, và cô đã chấp nhận, hoặc ít nhất, không đẩy nó ra.

Anh hoàn tất việc thay áo cho dì Hạ, đắp chăn lại và ngồi xuống ghế. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng quen thuộc, nhưng lần này, sự im lặng ấy nặng nề hơn, ngột ngạt hơn. Sự thừa nhận không lời của dì Hạ đã tháo gỡ rào cản tinh thần cuối cùng của Viễn, biến cảm giác tội lỗi thành một sự hấp dẫn cấm kỵ, đầy hứa hẹn và nguy hiểm. Anh biết, mọi chuyện đã không còn là "chăm sóc" đơn thuần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×