thăm nuôi dì bệnh

Chương 4: ĐÊM DÀI VÀ GIỌT NƯỚC MẮT MUỘN MÀNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, Lam Sơn chìm trong cơn mưa rả rích. Tiếng mưa rơi trên mái tôn và lá thông tạo nên một bản nhạc buồn não nề, khuấy động sự tĩnh lặng đáng sợ của nơi này. Viễn nằm trên tấm nệm mỏng, nhưng tâm trí anh không thể yên tĩnh. Hình ảnh ánh mắt dì Hạ trong chương trước cứ ám ảnh anh, ánh mắt đầy sự thấu hiểu và chấp nhận.

Anh trằn trọc cho đến gần nửa đêm, khi mọi thứ bên ngoài căn phòng đã hoàn toàn chìm vào bóng tối và sự yên ắng.

Đột nhiên, một tiếng thút thít nhỏ vang lên.

Viễn bật dậy, vội vàng nhìn về phía giường. Dì Hạ đang nằm nghiêng, vai run rẩy. Cô không rên rỉ vì đau đớn thể xác, mà là tiếng khóc lặng lẽ, nghẹn ngào của một nỗi đau tinh thần tột cùng.

“Dì Hạ? Dì sao thế?” Viễn thì thầm, vội vàng tiến đến.

Dì Hạ vẫn giữ nguyên tư thế, nhưng tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, đầy tuyệt vọng. “Đừng lại gần… Dì không muốn cháu thấy dì thế này…”

Viễn phớt lờ lời ngăn cản. Anh ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên lưng dì. Anh cảm nhận được sự co rút mạnh mẽ của cơ thể cô.

“Dì Hạ, dì đừng sợ. Dì không đơn độc. Cháu ở đây,” Viễn nói, giọng anh trầm ấm và chân thành. Lòng thương cảm lúc này áp đảo mọi cảm xúc khác.

Dì Hạ quay phắt lại, khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt. Trong cơn tuyệt vọng, cô đưa tay ra, nắm chặt lấy vạt áo Viễn rồi đột ngột kéo anh lại gần. Viễn không kịp phản ứng. Anh bị kéo đổ về phía trước, cơ thể anh áp sát vào người dì Hạ, đầu anh tựa vào vai cô.

Sự tiếp xúc này không phải là sự khao khát, mà là sự bám víu tuyệt vọng vào sự sống, vào một người đang ở gần. Dì Hạ ôm chặt anh, bàn tay cô siết mạnh vào lưng áo anh, hơi thở nóng hổi, gấp gáp phả vào cổ anh.

“Sợ quá, Viễn… Dì sợ lắm… Mọi thứ đang rời bỏ dì… Dì không muốn một mình…” Dì Hạ khóc nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi thấm qua áo sơ mi của Viễn, chạm vào da thịt anh.

Viễn hoàn toàn bị tê liệt. Anh ôm lấy dì, không còn là cháu trai chăm sóc dì ruột, mà là một người đàn ông đang ôm chặt một người phụ nữ đang cần được an ủi. Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, bàn tay anh lần xuống lưng, cố gắng truyền hơi ấm và sức mạnh cho cô.

Khoảnh khắc đó kéo dài tưởng chừng như vô tận. Sự thân mật không lời, không ranh giới, không cần phải biện hộ. Họ ở đó, trong vòng tay của nhau, giữa tiếng mưa và bóng tối.

Cuối cùng, tiếng nấc của dì Hạ dần dịu lại. Cô trở nên tĩnh lặng, hơi thở đều đặn và chậm rãi. Cô đã ngủ thiếp đi, vẫn ôm chặt Viễn.

Viễn nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, cẩn thận đặt cô nằm xuống, đắp chăn lại. Anh ngồi bất động trên mép giường một lúc lâu, cảm nhận hơi ấm và mùi hương tinh dầu thoang thoảng còn vương trên chiếc áo mình.

Anh rời khỏi giường, bước ra cửa sổ. Đứng nhìn màn mưa dày đặc, Viễn cảm thấy tội lỗi và bối rối đến tột cùng. Vòng ôm vừa rồi, anh không thể phủ nhận, đã khuấy động những khao khát sâu thẳm nhất trong anh. Sự yếu đuối của dì Hạ lại càng làm tăng thêm sự hấp dẫn và khao khát bảo vệ đầy nam tính.

Viễn đưa tay lên sờ vào nơi dì Hạ vừa khóc. Nước mắt của cô đã khô, nhưng sự nóng rực của nó vẫn còn in hằn trên da thịt anh.

Anh tự nhủ: Cô ấy là dì của mày. Mày đang nhầm lẫn lòng thương xót với một thứ cảm xúc đồi bại nào đó.

Nhưng trong sâu thẳm, anh biết rõ. Từ khi nhìn thấy dì Hạ mong manh trên giường bệnh, cảm xúc của anh đã vượt quá sự thương cảm. Nó là một sự rung động mạnh mẽ, cấm kỵ, được nuôi dưỡng bởi sự cô lập và thân mật không ngừng. Vòng tay vừa rồi không chỉ là sự an ủi, mà là một lời thú tội câm lặng: anh khao khát cô.

Viễn ngồi sụp xuống sàn nhà, đầu tựa vào thành giường, đối diện với bóng tối tĩnh mịch. Anh đã thất bại trong việc giữ vững ranh giới. Anh không còn là cậu cháu trai vô tư nữa. Anh là một người đàn ông đang che giấu một bí mật bùng cháy, một khao khát không thể gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×