Ngày hôm sau, dì Hạ tỉnh dậy với vẻ mặt bình thản, như thể cơn khóc và vòng ôm đêm qua chưa từng xảy ra. Cô không đề cập đến nó, và Viễn cũng giữ im lặng. Tuy nhiên, một sự thay đổi tinh tế đã diễn ra: dì Hạ nhìn Viễn lâu hơn, và ánh mắt cô không còn sự dè dặt.
Bác sĩ đến thăm khám buổi sáng, kiểm tra tình trạng của dì Hạ. Sau khi xem xét các chỉ số, ông quay sang Viễn.
“Tình trạng của cô Hạ đang tốt lên, nhưng cơ bắp đang bị co cứng do nằm lâu. Cần phải mát-xa trị liệu thường xuyên để lưu thông máu và giảm đau nhức. Cậu Viễn, cậu có thể tự thực hiện những động tác cơ bản này cho cô ấy, đặc biệt là vùng lưng và chân. Sự chăm sóc của người thân sẽ tốt hơn máy móc.”
Lời dặn dò của bác sĩ như một sự hợp thức hóa cho sự thân mật mà Viễn đang né tránh.
Buổi tối, sau bữa ăn nhẹ, Viễn chuẩn bị dầu mát-xa có mùi hương thảo dịu nhẹ. Cảm giác căng thẳng trong anh lại dâng lên. Lần này, không chỉ là lau người, mà là dùng lực, trực tiếp tác động lên da thịt dì Hạ, một hành động đòi hỏi sự tập trung và tiếp xúc lâu dài.
“Dì Hạ, cháu sẽ bắt đầu từ lưng nhé. Dì cố gắng nằm sấp một lát,” Viễn nói, cố giữ giọng nói thật chuyên nghiệp.
Dì Hạ nghe lời, chậm rãi trở mình. Hành động này dù đơn giản cũng khiến cô thở dốc. Cô kéo chiếc áo ngủ lụa lên ngang eo, để lộ tấm lưng trần thon gầy. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, làn da dì Hạ hiện lên như một bức tranh mong manh.
Viễn đổ một lượng dầu vừa đủ lên lòng bàn tay, xoa nhẹ để làm ấm. Anh nhắm mắt một lát, hít một hơi sâu, tự nhắc nhở bản thân: Mày là bác sĩ vật lý trị liệu tạm thời. Chỉ là trị liệu.
Anh đặt bàn tay ấm nóng lên lưng dì Hạ. Cảm giác đầu tiên là sự mềm mại, sau đó là hơi nóng nhẹ từ cơ thể cô. Viễn bắt đầu day nhẹ nhàng, tập trung vào những vùng cơ bị bó.
Lúc đầu, động tác của Viễn còn cứng nhắc, vụng về. Nhưng khi dì Hạ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, toàn thân cô thả lỏng hoàn toàn. Âm thanh đó, sự phó thác tuyệt đối đó, đã khiến Viễn như được truyền thêm dũng khí. Anh bắt đầu thả lỏng, động tác dần trở nên uyển chuyển và mạnh mẽ hơn.
Bàn tay Viễn lướt từ vai xuống eo, day ấn dọc theo cột sống. Anh cảm nhận được từng đường cong của cơ thể dì Hạ, sự mềm mại dưới lớp da. Mùi hương thảo trên tay anh hòa quyện với mùi da thịt dịu nhẹ của cô, tạo nên một sự kích thích giác quan lặng lẽ.
Viễn cúi sát đầu hơn để nhìn rõ các cơ. Hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy dì Hạ. Dì khẽ rùng mình, không phải vì lạnh, mà là vì một cảm giác khó gọi tên. Viễn chợt nhận ra mình đã quá gần. Anh lùi lại một chút, nhưng sự căng thẳng vẫn không giảm bớt.
“Chỗ này có đau không, dì Hạ?” Viễn hỏi, khi day vào một điểm cơ cứng ở bả vai.
“Không… Rất dễ chịu,” dì Hạ thều thào. “Cảm ơn cháu, Viễn. Đã lâu lắm rồi, dì mới thấy nhẹ nhõm như vậy.”
Lời cảm ơn của dì Hạ như một lời xin lỗi câm lặng cho những cảm xúc hỗn loạn của Viễn. Nó nói rằng: Cảm xúc của cháu là thật, nhưng hãy giữ nó trong khuôn khổ của sự chăm sóc.
Khi mát-xa đến vùng thắt lưng, tay Viễn lướt gần hơn đến nơi bắt đầu của đường cong hông. Anh cố tình dừng lại, chuyển sang mát-xa chân. Anh nhấc chân dì Hạ lên, cảm nhận sự nhẹ nhàng, trơn tuột của làn da. Anh day ấn mạnh vào bắp chân và lòng bàn chân. Dì Hạ nhắm mắt, môi mím lại vì dễ chịu, đôi khi khẽ rên lên vì cảm giác đau nhức được giải tỏa.
Suốt quá trình mát-xa, Viễn không dám nhìn thẳng vào mặt dì Hạ, nhưng mọi giác quan của anh đều tập trung vào đôi tay đang chạm vào cô. Sự đụng chạm này không chỉ chữa lành cơ thể dì Hạ, mà còn đang kích thích những khao khát cấm kỵ ẩn sâu trong lòng anh.
Khi hoàn tất, Viễn cẩn thận lau sạch dầu thừa trên lưng dì Hạ bằng khăn ấm. Anh cảm thấy mồ hôi đang vã ra trên trán. Anh đã hoàn thành nhiệm vụ vật lý trị liệu, nhưng sự kiên nhẫn tinh thần của anh đã bị đẩy đến giới hạn.
Dì Hạ quay lại, nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt cô dịu dàng, nhưng sâu thẳm.
“Cháu nên mát-xa cho chính mình đi, Viễn. Cháu đã căng thẳng quá mức rồi,” cô nói, giọng nói ẩn chứa một sự hài hước và thấu hiểu.
Viễn không trả lời, chỉ gật đầu. Anh biết, sự căng thẳng của anh không phải vì cơ bắp, mà là vì việc kìm nén khao khát. Anh mang theo cảm giác tội lỗi và niềm khao khát nóng bỏng ra khỏi giường, biết rằng, mỗi đêm chăm sóc tại Lam Sơn này đang dần dần phá hủy bức tường rào cuối cùng của lý trí anh.