thăm nuôi dì bệnh

Chương 6: SỰ CÁM DỖ CỦA GƯƠNG SOI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những lần chăm sóc thân mật, dù chỉ là mát-xa và lau người, không khí trong phòng đã thay đổi. Nó trở nên tĩnh lặng hơn, nhưng không còn lạnh lẽo. Dì Hạ bắt đầu nói nhiều hơn, không phải về bệnh tật, mà về những giấc mơ và hoài bão chưa thành. Cô kể về quãng thời gian trẻ tuổi, về những mối tình thoáng qua, những chuyến đi. Những câu chuyện đó, đối với Viễn, như vén bức màn bí ẩn về một người phụ nữ hoàn hảo, để lộ ra những tổn thương và khao khát sâu kín.

Dì Hạ đã khỏe hơn một chút. Cô bắt đầu tập đi lại, với sự hỗ trợ của Viễn.

“Viễn, dì muốn thử đi vào phòng tắm,” dì Hạ đề nghị vào buổi chiều hôm đó.

Phòng tắm được thiết kế đặc biệt cho người bệnh, rộng rãi và có ghế ngồi. Việc dì Hạ muốn tự tắm rửa, dù có sự giúp đỡ, là một dấu hiệu tốt.

Viễn đỡ dì Hạ đứng dậy. Cơ thể dì Hạ rất nhẹ, anh dễ dàng vòng tay qua eo dì để giữ thăng bằng. Khoảnh khắc ấy, anh cảm nhận được sự mềm mại của eo dì qua lớp áo ngủ mỏng. Lòng bàn tay anh nóng lên, nhưng anh cố gắng tập trung vào bước đi.

Mỗi bước đi của dì Hạ đều chậm chạp, run rẩy, nhưng đầy quyết tâm. Cô tựa hoàn toàn vào anh, đầu tựa nhẹ vào vai anh. Mùi hương của tóc cô, hương xà phòng và một chút tinh dầu, tràn ngập trong không khí.

Khi đến gần phòng tắm, có một tấm gương lớn được lắp đặt.

Viễn đột ngột nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cả hai trong gương: một người phụ nữ yếu đuối, nhợt nhạt, dựa hoàn toàn vào một chàng trai trẻ với bờ vai rộng, ánh mắt tập trung và đầy lo lắng. Cảnh tượng đó trông không giống một người chăm sóc và bệnh nhân, mà giống như một cặp đôi đang yêu nhau, người con trai đang bảo vệ và dìu dắt người con gái.

Ánh mắt Viễn chạm vào ánh mắt dì Hạ trong gương. Cô cũng đang nhìn vào đó.

Trong khoảnh khắc ấy, gương mặt dì Hạ không còn là sự yếu đuối của người bệnh. Thay vào đó, nó ánh lên một sự nhận thức sắc sảo, một sự cám dỗ tinh tế. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười gần như không thấy, nhưng đủ để khiến trái tim Viễn thắt lại.

“Dì nhìn mình trong gương, Viễn. Đã lâu lắm rồi, dì không thấy mình đẹp,” dì Hạ nói khẽ, giọng đầy ẩn ý.

Viễn lắp bắp, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Dì luôn đẹp, dì Hạ.”

“Không phải sự hoàn hảo mà người ta thấy trước đây, Viễn. Mà là sự mong manh mà cháu đang thấy. Cháu thấy sao?” Cô đặt câu hỏi thẳng thừng, ánh mắt không hề né tránh.

Viễn cảm thấy như bị dồn vào chân tường. Anh biết, câu trả lời của anh sẽ định hình lại mối quan hệ này.

“Cháu… cháu thấy dì cần được bảo vệ, dì Hạ. Cháu thấy một người phụ nữ mạnh mẽ đang cố gắng chiến đấu.” Viễn lựa chọn những từ ngữ an toàn nhất, nhưng hơi thở anh lại phản bội sự căng thẳng.

Dì Hạ im lặng. Cô dựa vào anh một lúc nữa, sau đó nhẹ nhàng tựa vào bồn rửa tay.

“Cháu có thể giúp dì chuẩn bị nước, rồi đứng đợi ngoài cửa,” dì Hạ nói, giọng cô trở lại vẻ bình thường, nhưng vẫn có gì đó nghẹn lại.

Viễn nhanh chóng làm theo. Anh điều chỉnh nhiệt độ nước, đặt khăn tắm và xà phòng ở nơi dễ lấy. Khi anh quay người đi, bàn tay dì Hạ nắm lấy khuỷu tay anh.

“Viễn, đêm qua… dì xin lỗi vì đã làm phiền cháu. Đừng để tâm đến những lời lảm nhảm của dì,” cô nói, nhưng ánh mắt lại nói điều ngược lại. Cô đang xin lỗi về vòng ôm, nhưng lại đang khuyến khích sự quan tâm hơn nữa của anh.

“Cháu không sao, dì Hạ. Cháu ở đây là để chăm sóc dì,” Viễn đáp, tay anh vô tình chạm vào mu bàn tay dì.

Khoảnh khắc bàn tay anh và cô chạm nhau, Viễn cảm nhận rõ ràng sự truyền dẫn của nhiệt độ và cảm xúc. Một cảm giác cấm kỵ, đầy hấp dẫn. Anh quay người, bước ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.

Viễn đứng ngoài, tim đập thình thịch. Anh không thể rời đi. Tiếng nước chảy róc rách, tiếng thở nhẹ của dì Hạ bên trong... Tất cả như khuấy động sự khao khát bảo vệ và chiếm hữu trong lòng anh.

Anh tựa lưng vào tường lạnh. Anh biết, mối quan hệ dì cháu đã bị phá vỡ. Anh không thể chỉ là cháu trai nữa. Anh đã nhìn thấy sự cám dỗ trong gương, và giờ đây, nó đang thì thầm bên tai anh, trong tiếng nước chảy và sự im lặng cô độc của Lam Sơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×