Việc dì Hạ có thể tự tắm rửa, dù chỉ là một hành động đơn giản, đã giúp tinh thần cô cải thiện rõ rệt. Tuy nhiên, đêm đến, sự yếu đuối lại quay trở lại. Cô thường xuyên tỉnh giấc vì đau nhức, và Viễn luôn là người ở đó để xoa bóp và cho cô uống thuốc.
Đêm đó, trời không mưa, nhưng không khí se lạnh một cách lạ thường. Dì Hạ khó ngủ, cô trằn trọc mãi.
"Viễn... cháu có thể giúp dì xoa bóp lưng một lần nữa được không?" giọng dì Hạ nhỏ nhẹ, gần như van nài.
"Vâng, dì Hạ," Viễn đáp ngay lập tức, anh đã quen với những yêu cầu đột xuất vào ban đêm này.
Viễn mang dầu mát-xa và tiến lại gần giường. Dì Hạ đã tự xoay người nằm sấp. Áo ngủ cô đã xộc xệch.
"Cháu có cần... kéo áo dì lên không?" Viễn hỏi, cảm thấy sự căng thẳng tăng vọt.
Dì Hạ hơi nhấc vai. "Không cần đâu, Viễn. Cứ để vậy đi. Dì mệt lắm, không muốn cử động nhiều."
Lời nói này của dì Hạ không phải là sự tùy tiện, mà là sự phó mặc hoàn toàn. Cô đang cho phép anh tiếp xúc thân mật hơn, trong ánh sáng mờ ảo của đèn ngủ.
Viễn cẩn thận luồn tay xuống dưới lớp áo lụa mỏng của dì Hạ, anh cảm nhận rõ ràng sự mịn màng của làn da trần. Tay anh run nhẹ, nhưng anh cố gắng giữ cho hơi thở mình thật đều. Anh tập trung vào việc day ấn những cơ bắp mệt mỏi dọc theo cột sống và hai bên sườn.
Lần này, sự tiếp xúc trở nên mãnh liệt hơn. Cảm giác da thịt trần chạm vào nhau, dưới sự che phủ của bóng tối và chiếc áo ngủ, tạo nên một sự kích thích cấm kỵ cực độ. Viễn nhắm mắt lại, cố gắng giữ lý trí.
Bàn tay anh di chuyển chậm rãi, cẩn thận tránh làm dì Hạ khó chịu. Anh cảm nhận được sự thả lỏng tuyệt đối của cơ thể cô, tiếng thở dài nhẹ nhàng mỗi khi anh day đúng vào điểm đau.
Khi mát-xa đến vùng eo, Viễn phải dùng lực mạnh hơn một chút. Ngón tay anh vô tình miết qua đường cong mềm mại của hông. Chính lúc đó, dì Hạ khẽ rên lên một tiếng, nhưng không phải vì đau đớn. Âm thanh đó chứa đựng sự thỏa mãn, xen lẫn một chút... mời gọi.
Viễn giật mình, lập tức rút tay ra. Anh cảm thấy mặt mình nóng bừng. Anh lùi lại một chút, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ.
"Dì Hạ, cháu... xin lỗi. Cháu làm dì đau à?" Viễn hỏi khẽ, giọng anh khàn đặc.
Dì Hạ từ từ quay nửa người lại, khuôn mặt cô nằm nghiêng trên gối. Ánh đèn ngủ hắt lên, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm.
"Không, Viễn. Không hề đau," dì Hạ nói, giọng cô thì thầm, nhưng lời nói lại vang vọng trong không gian tĩnh lặng. "Chỉ là... dễ chịu quá. Cảm giác như được chạm vào sự sống, sau bao ngày tháng nằm đây."
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang run rẩy của Viễn. Lòng bàn tay cô ấm áp, nhưng cái chạm này lại lạnh lùng và dứt khoát.
"Cháu biết không, Viễn. Bệnh tật không chỉ lấy đi sức khỏe. Nó còn lấy đi cảm giác được khao khát," dì Hạ nói, ánh mắt cô đầy vẻ u buồn và cô đơn.
Lời thú nhận này như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt sợi dây kìm hãm cuối cùng của Viễn. Nó không phải là một lời mời gọi xác thịt, nhưng nó là một lời mời gọi cảm xúc sâu sắc, đánh thẳng vào sự khao khát bảo vệ và nam tính của anh.
Viễn không nói nên lời. Anh cúi xuống, không phải để mát-xa, mà để che giấu sự bối rối và khao khát không thể kiểm soát của chính mình. Anh nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngủ của dì Hạ xuống, che đi phần lưng trần.
"Cháu hiểu rồi, dì Hạ. Cháu sẽ chăm sóc dì tốt nhất có thể," Viễn nói, giọng anh trầm hơn bao giờ hết. Đó là lời hứa của một cháu trai, nhưng ẩn chứa sự cam kết của một người đàn ông.
Anh ngồi bên giường, bàn tay vẫn còn cảm giác mềm mại của da thịt dì Hạ. Anh biết, đêm nay, bí mật dưới lớp áo ngủ đã được phơi bày, không phải bằng hành động, mà bằng lời thú nhận cay đắng của sự cô đơn và khao khát sống. Và anh, Viễn, đã bị cuốn vào bí mật đó, không thể rút lui.